Lâm Vũ Hân bực bội đến mức muốn mắng người.
Diệp Thiên Phong vẫn đang cất giọng mời mọc trong điện thoại. Trong cơn giận dỗi, Lâm Vũ Hân bèn nghiến răng đáp lời: “Được!”
Tần Hạo và Lăng Ngạo Tuyết lại đến quán cà phê lần trước.
Hôm nay Lăng Ngạo Tuyết mặc một chiếc váy voan rất thời trang và gợi cảm. Nếu như không biết rõ về Lăng Ngạo Tuyết, hẳn sẽ chẳng ai nhận ra cô là một cảnh sát.
Vừa mới ngồi xuống, Tần Hạo còn chưa kịp nói gì, Lăng Ngạo Tuyết đã thẳng thắn mở lời: “Tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện!”
Thấy Tần Hạo định trả lời, cô đã lập tức bổ sung: “Anh đừng vội từ chối. Nghe tôi nói hết rồi hãy quyết định có giúp tôi hay không!”
Tần Hạo cười đáp: “Tôi chỉ muốn nói là hôm nay cô đẹp lắm!”
Lăng Ngạo Tuyết sững người, trông có phần mất tự nhiên.
“Nói đi. Cảnh sát như cô thì có chuyện gì cần đến sự giúp đỡ của tôi nào? Chỉ cần giúp được, tôi nhất định sẽ giúp. Cũng nên để cô thay đổi ấn tượng về tôi, đúng không?”, Tần Hạo bảo nhân viên phục vụ đến và gọi cho cô một tách cà phê.
Do dự trong giây lát, dường như phải khẩn cầu một người đàn ông xa lạ khiến Lăng Ngạo Tuyết thấy hơi ngượng. Nhưng hình như ngoài cách này ra thì cô không còn cách nào khác nữa.
“Hôm qua, có người phát hiện một thi thể dưới sông. Có lẽ anh quen nạn nhân!”
Tần Hạo giật mình.
Một tấm ảnh được Lăng Ngạo Tuyết đưa cho Tần Hạo.
“Là hắn!”, Tần Hạo vừa nhìn thì nhận ra ngay. Đây chính là kẻ phóng hỏa khả nghi mà họ phát hiện được sau hôm biệt thự nhà họ Lâm bốc cháy.
“Có phải cô nghĩ kẻ này cũng là do tôi giết không?”, Tần Hạo ảo não hỏi lại. Gần đây anh toàn bị nghi ngờ vô cớ.
Khẽ chau mày, Lăng Ngạo Tuyết đáp: “Trước khi chết, kẻ này bị gãy một tay. Mà nguyên nhân cái chết là do trúng hai phát súng vào đầu. Tôi biết hung thủ không phải là anh. Bởi vì trên cơ thể kẻ này cũng bị một con dao khắc lên dòng chữ “Người giết: Tần Hạo”.”
Tần Hạo không kìm được tiếng chửi rủa: “Là thằng khốn nào rảnh rỗi đến vậy! Cứ thích gây sự với tôi!”
Vừa nói xong, anh bỗng nhận ra, nếu thi thể nạn nhân được khắc tên anh, vậy vụ án này chắc chắn có dính dáng đến anh. Điều này quá rõ ràng.
Nhưng vì sao đã có hai người chết rồi mà vẫn không có ai được cử đến để bắt Tần Hạo? Chuyện này hình như hơi bất thường.
Như thể đoán được suy nghĩ của anh, Lăng Ngạo Tuyết cười khổ: “Hai kẻ đã chết đều không sạch sẽ. Hẳn anh cũng đoán được ai là người giết họ. Nhưng người này không tầm thường, cấp trên không dám đi sâu vào điều tra, xem như xã hội đen giết nhau trả thù thôi.”
Khẽ cười, Tần Hạo đáp: “May mà không đem tôi ra làm kẻ thế mạng để báo cáo lên trên!”
Lăng Ngạo Tuyết chỉ biết cười lạnh lùng trước sự mỉa mai của anh: “Chúng tôi không làm loại chuyện như vậy đâu!”
“Nếu đã không muốn điều tra sâu hơn, vậy cô còn hỏi tôi làm gì? Tôi không nghĩ cô hẹn tôi ra đây để kể chuyện cho tôi nghe thôi đâu. Huống chi, câu chuyện này cũng chẳng hay chút nào!”, Tần Hạo khá tò mò. Anh không nghĩ Lăng Ngạo Tuyết sẽ vô duyên vô cớ tìm gặp anh.
Lăng Ngạo Tuyết lặng lẽ đáp: “Bọn họ không định điều tra, nhưng tôi thì phải điều tra tiếp! Tôi chỉ xin anh nói cho tôi biết, tối hôm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi có linh cảm, hai kẻ ấy đều chết trong nhà Trịnh Bách Xuyên.”
Tần Hạo kinh ngạc nghĩ, có phải Lăng Ngạo Tuyết bộc phát tinh thần chính nghĩa hơi quá rồi không? Cấp trên không tiếp tục điều tra, cô còn dính vào mớ rắc rối này làm gì?
“Tò mò hại thân đấy, cô gái ngốc nghếch! Nếu cô đã đoán được người ra tay là ai, hà tất phải dính vào chuyện này? Cứ để mọi chuyện lắng xuống không phải sẽ tốt hơn à? Với thân phận và sức lực nhỏ nhoi của cô, dù có tìm được chứng cứ thì đã sao? Liệu cô có bắt được hung thủ hay không?”
Lăng Ngạo Tuyết lặng lẽ đưa tách cà phê đến bên miệng nhưng không hề uống ngụm nào. Nhìn chằm chằm vào Tần Hạo, cô đáp: “Vẫn còn có anh mà! Nếu người kia đã xem anh là đối thủ, vậy thì anh chắc chắn có đủ năng lực để hạ được đối phương!”
Cảm thấy không thể tiếp tục cuộc đối thoại này nữa, Tần Hạo bèn đứng dậy nói: “Cho tôi xin đi. Liên quan gì đến tôi chứ? Người kia có thân phận địa vị như thế nào, còn tôi thì sao? Là một tên bảo vệ cỏn con mà thôi. Nói khó nghe một chút thì chỉ là một kẻ gác cổng. Cô đề cao tôi quá rồi!”
Nói xong, anh không ở lại đôi co nữa, vội vàng thanh toán rồi rời đi. Mẹ nó chứ, hóa ra tìm anh để bàn chuyện này. Lại còn là anh trả tiền nữa chứ, bất công quá. Nếu Lăng Ngạo Tuyết không xinh đẹp thì anh đã chẳng thèm ngồi đây nói mấy câu nhảm nhí với cô.
Người xưa có câu, “Đạo bất đồng, khó cùng mưu sự”. Bảo anh hợp tác với cảnh sát, há chẳng phải nực cười lắm ư?
Vả lại, anh nào nhất thiết phải can dự vào?
Tần Hạo biết người mà Lăng Ngạo Tuyết nhắc đến là Trịnh Bách Xuyên. Vấn đề ở đây là, dù có tóm được Trịnh Bách Xuyên thì đã sao?
Lăng Ngạo Tuyết vội vàng đuổi theo anh. Chắn trước mặt Tần Hạo, vẻ mặt của cô rất lo lắng. Thế nhưng Lăng Ngạo Tuyết lại chẳng biết cách mở lời.
Thật không biết vì sao Lăng Ngạo Tuyết lại cố chấp như vậy. Tần Hạo bực mình lên tiếng: “Cô làm thế này có ý nghĩa gì không?”
“Giúp tôi với. Xin anh đấy!”, Lăng Ngạo Tuyết khẩn cầu một cách vô lý.
Sắc mặt của Tần Hạo tối sầm. Vừa định nổi nóng, anh bỗng trông thấy Lâm Vũ Hân từ xa bước đến. Trái tim đánh “thịch” một cái, Tần Hạo quên sạch những lời anh đang muốn nói ra.
“Ôi, cãi nhau rồi à? Sao đây? Hẹn hò trong giờ làm việc chưa đủ, còn muốn báo cáo tiền ăn à?”
Lâm Vũ Hân vừa cười vừa nói, nhưng Tần Hạo có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cô. Anh lắc đầu nguầy nguậy: “Người ta tìm anh để hỏi chuyện vụ án. Em hiểu nhầm rồi!”
“Hiểu nhầm? Là tôi hay anh hiểu nhầm? Hai người bàn chuyện thì liên quan gì đến tôi? Hừ!”, Lâm Vũ Hân ngạo mạn liếc mắt nhìn hai người họ rồi quay bước đi thẳng.
Mặt mũi sa sầm, anh vội hỏi: “Em tính đi đâu?”
“Hẹn đi ăn với đàn ông!”, Lâm Vũ Hân đáp trả, đầu vẫn không ngoảnh lại.
Tần Hạo giận dữ quát: “Không được đi!”
Xoay người lại, Lâm Vũ Hân lạnh lùng cất lời: “Sao cơ? Anh được hẹn hò với người yêu bé nhỏ trong giờ làm việc, mà lại không cho tôi hẹn người ta dùng cơm à? Anh đừng quên thân phận của mình. Lo chuyện của anh đi!”
Độc mồm độc miệng là thế, nhưng vừa quay đi, Lâm Vũ Hân đã nghiến răng nhỏ giọng nói: “Tần Hạo chết tiệt, anh mà không đuổi theo thì ngày mai tôi sẽ sa thải anh ngay!”
Tất nhiên là Tần Hạo định đuổi theo cô. Nhưng không biết Lăng Ngạo Tuyết bị làm sao, đột nhiên nhào đến ôm chặt eo anh. Giọng cô khẩn khoản: “Xin anh giúp tôi. Cầu xin anh đấy!”
Tuy cảm giác được người đẹp ôm rất thoải mái, vóc dáng của Lăng Ngạo Tuyết cũng tuyệt, nhưng Tần Hạo vẫn muốn đuổi theo Lâm Vũ Hân. Bị Lăng Ngạo Tuyết ôm chặt không buông, Tần Hạo cáu kỉnh gắt lên: “Cô điên à? Có thôi đi không?”
Lâm Vũ Hân cố ý đi chậm lại. Ấy vậy mà chẳng thấy Tần Hạo đuổi theo. Vừa ngoảnh đầu lại nhìn, cô lập tức giận dữ giậm chân rồi xoay người đi mất.
Khi Tần Hạo thoát được vòng tay của Lăng Ngạo Tuyết thì Lâm Vũ Hân đã lái xe đi rồi.
“Đủ chưa?”, Tần Hạo không nhịn được nữa, bèn giận dữ gầm lên.
Lăng Ngạo Tuyết mỉm cười gian xảo: “Chưa đủ. Nếu anh không giúp tôi, ngày nào tôi cũng sẽ tìm anh, quyến rũ anh. Cứ đợi đấy mà xem!”
“Tôi sẽ kiện cô quấy rối tình dục!”, Tần Hạo dở khóc dở cười. Cô mỉm cười rất đẹp, đánh thì không được, mắng cũng chẳng đành.
- -------------------