Ai nấy đều sững sờ.
Thế là thế nào?
Trịnh Hoài Viễn biến sắc. Vô thức liếc nhìn Diệp Minh Không, ông ta trông thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của đối phương.
Tần Hạo điềm nhiên: “Không biết nhà họ Diệp có nhận ông làm cháu rể hay không, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Ông thắng rồi đấy!”
Toàn thể đều im bặt.
“Tần Hạo, đồ khốn nạn!”, Diệp Vô Song phẫn nộ gào lên.
“Vô sỉ!”, đám người Diệp Minh Không đồng loạt đứng dậy mắng chửi.
Quả thật, Tần Hạo làm thế rất quá đáng.
“Súc sinh, tôi chỉ lên võ đài dạy dỗ cậu một chút, không hề liên quan đến cuộc tỷ võ này. Cậu nói những lời vô liêm sỉ như vậy, hôm nay tôi không xử lý cậu thì làm sao còn mặt mũi ở đây nữa!”
Lần này Trịnh Hoài Viễn thật sự nghiêm túc. Nhảy xuống võ đài, ông ta xông về phía Tần Hạo. Ông ta vận công lực toàn thân, chỉ muốn bẻ gãy xương của thằng ranh trước mặt.
Mẹ nó. Anh chỉ đùa thôi mà, nghiêm túc như thế làm gì?
Tần Hạo tránh trái rồi lại né phải. Mấy hôm trước vừa ngã xuống núi, anh còn chưa khỏe lại hẳn. Vừa ra đòn, anh đã thấy toàn thân đau nhức. Bị Trịnh Hoài Viễn tấn công quyết liệt, anh buộc phải phát tiết. Đỡ lấy một chưởng từ ông ta, sau đó, Tần Hạo tung chân đạp đối phương văng ra xa.
Đám người Diệp Minh Không thất kinh. Họ nhìn nhau ra hiệu, sau đó cùng bay đến chỗ anh.
Lần đầu tiên, mấy lão già bọn họ liên thủ tấn công một người trẻ tuổi. Đây là chuyện trước đây họ chưa từng nghĩ đến.
Bị bốn người hợp sức vây ráp, rốt cuộc Tần Hạo cũng cảm thấy rã rời. Mẹ nó, mấy lão già này quả nhiên là cao thủ hàng đầu. Bốn cao thủ hàng đầu đánh một mình anh, đúng là hiếp người quá đáng.
Tần Hạo bỗng bị ai đó giữ chặt vai, hai người còn lại đấm mạnh vào ngực anh.
Anh phun ra một ngụm máu. Máu còn ứ đọng trong người từ lần rơi xuống núi rốt cuộc cũng được nôn ra sạch sẽ, Tần Hạo cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Thôi kệ, nghe lời bọn họ nói xem sao!
Chợt, anh nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Vũ Hân đang đứng ở đằng xa. Ánh nhìn lo âu không chút giấu giếm ấy khiến anh chấn động.
Cô vẫn còn quan tâm anh!
Niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng Tần Hạo!
“Thằng nhóc vô sỉ này, vừa nói gì đấy hả?”, Diệp Minh Không trừng mắt mắng anh.
Trịnh Hoài Viễn không chút khách sáo, phẫn nộ nói: “Phí lời với loại người này làm gì, cứ giết chết là được.”
Ở xa xa, Diệp Vô Song nghiến chặt răng nhìn Tần Hạo, sau đó nói với bốn vị trưởng bối: “Giết anh ta đi! Loại người miệng chó không mọc được ngà voi này có giữ lại cũng vô dụng. Vừa nhìn đã thấy tởm!”
Tần Hạo đang cảm thấy rất vui. Biết được người anh quan tâm nhất cũng bận lòng vì anh, cảm giác này sung sướng không gì sánh kịp. Anh cười bảo: “Này, cô gái, tại sao lại căm ghét tôi như vậy? Tôi chọc giận gì cô à?”
Thật sự anh không biết mình đã đắc tội gì với cô. Đến giờ, Tần Hạo vẫn chưa nhớ ra, vị thiên kim nhà họ Diệp năm xưa bị anh phớt lờ giờ đang tìm anh báo thù.
Nghiến răng nghiến lợi, Diệp Vô Song chỉ muốn dạy dỗ tên khốn không nhìn đến cô mà thôi. Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề gì khác. Dù có người chiến thắng cuộc tỷ võ này đi chăng nữa thì Diệp Vô Song cũng không thể thích người đó.
Trong lòng Diệp Vô Song chỉ có một suy nghĩ: anh xem thường tôi, vậy thì tôi sẽ tìm một người tài giỏi hơn anh. Đến lúc ấy, đồ khốn nạn anh sẽ bị cho một bài học.
Nỗi căm hờn lạ lùng này, chẳng biết giờ đây liệu có biến chất rồi hay không, đến cô cũng không rõ nữa.
“Tôi chỉ muốn ăn thịt anh, uống máu anh, lột da anh!”, Diệp Vô Song gào lên. Toan nhào đến đánh Tần Hạo, cô đã bị anh trai Diệp Vô Hoan giữ lại.
Sắc mặt của Triệu Chí Thanh và Tôn Đắc Thắng có phần kỳ lạ. Cả hai nhìn nhau rồi khẽ gật đầu. Vào giây phút này, hai người đã nhất trí thỏa thuận.
Nhìn thấy thân thủ lợi hại của Tần Hạo, bọn họ cũng động lòng.
Bản thân họ luyện võ nửa đời người lại chẳng bằng một tên nhóc mới hai mươi mấy tuổi. Họ có thể nhận thấy anh đang sở hữu một bộ võ công tuyệt thế. Tên nhóc này chính là một báu vật. Nếu như anh tiết lộ cho họ về bộ võ công này, lợi ích mà họ sẽ nhận được là vô cùng vô tận.
Đột ngột phát huy hết sức mạnh, Tần Hạo thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người. Nhìn Lâm Vũ Hân vẫn đang ngước mắt dõi theo anh, Tần Hạo bất giác nhoẻn môi cười: “Cả đời này, người phụ nữ mà tôi muốn lấy chỉ có một mà thôi. Tiếc rằng, không phải là cô!”
Tần Hạo nhìn sâu vào mắt Lâm Vũ Hân. Người ấy là ai, chẳng cần nói ra thì lòng cũng sáng tỏ!
Lâm Vũ Hân sững sờ. Há hốc mồm kinh ngạc, cô không thể thốt nên lời, chỉ cảm thấy trái tim như được yêu thương lấp đầy.
“Là cô ta?”
Diệp Vô Hoan bỗng nhiên xông đến, dùng tay siết chặt vai Lâm Vũ Hân, khuôn mặt hiện lên nụ cười quái dị.
“Anh định làm gì? Buông tôi ra!”, Lâm Vũ Hân giận dữ quát lên, tuy rất muốn vùng ra, nhưng bàn tay của Diệp Vô Hoan như thể cắm rễ trên vai vậy. Cô không thể giãy giụa. Dù có cố gắng thế nào, cô cũng chẳng thể thoát khỏi sự khống chế của Diệp Vô Hoan.
Tần Hạo điên tiết gắt lên: “Diệp Vô Hoan, buông ra ngay cho tao!”
Anh sải bước nhảy lên võ đài. Đứng trên cao, anh siết chặt nắm đấm, nhìn thẳng về phía Diệp Vô Hoan.
Đúng lúc này, những vị trưởng bối đứng đằng sau anh bỗng chốc thay đổi sắc mặt. Bọn họ nhìn nhau ra hiệu, sau đó Diệp Minh Không cũng nghiến răng khẽ gật đầu.
Chỉ trong chớp mắt, bốn người họ đã đồng loạt ra tay, tấn công về phía Tần Hạo.
“Cẩn thận!”, Lâm Vũ Hân hốt hoảng hét lên.
Tần Hạo nghe thấy tiếng gió từ phía sau. Anh vận chân khí toàn thân. Sau đó, anh quay phắt lại rồi lao về phía bọn họ.
“Không diệt trừ kẻ này, hậu hoạn rất khó lường. Lên hết đi!”, không biết là tiếng kêu gọi của ai vang lên. Toàn thể người ở đây đều xông lên võ đài.
Chỉ còn Long Tứ vẫn đứng bên dưới.
Cậu ấy tiến đến bên cạnh Diệp Vô Hoan. Nhìn Diệp Vô Hoan vẫn đang giữ chặt Lâm Vũ Hân, Long Tứ chỉ hờ hững nói: “Buông ra!”
“Mày có tư cách nói chuyện với tao à?”, Diệp Vô Hoan cười lạnh, “Mày là cái thá gì?”
Long Tứ lãnh đạm đáp: “Vậy sao?”
Diệp Vô Hoan cáu tiết, trở tay siết cổ Lâm Vũ Hân.
Khuôn mặt của Long Tứ vẫn lạnh lùng, tựa như trong mắt cậu ấy không hề tồn tại con tin Lâm Vũ Hân vậy. Bàn tay phải khẽ giơ lên, một chưởng của cậu ấy tựa như lưỡi dao, chém mạnh về phía hai người họ.
Diệp Vô Hoan hoảng sợ biến sắc. Thế nhưng, anh ta vẫn không muốn mất con tin hữu ích như Lâm Vũ Hân nên vội vàng kéo cô lùi lại. Đồng thời, anh ta cũng đưa tay ra để đỡ đòn.
Nhưng anh ta hoàn toàn không lường được uy lực của Long Tứ. Đòn này của cậu ấy đã chém gãy xương cánh tay của anh ta. Diệp Vô Hoan hét lên đầy thảm thiết, đành phải đẩy Lâm Vũ Hân ra.
Long Tứ vội vàng chạy đến đỡ lấy Lâm Vũ Hân đang lảo đảo. Sau khi dìu cô đứng dậy, cậu ấy bèn quay lại nhìn Diệp Vô Hoan, dửng dưng nói: “Loại rác rưởi này mà cũng xứng làm đối thủ của đại ca tao à?”
Ôm lấy cánh tay đau, Diệp Vô Hoan sa sầm mặt mũi, vội vã chạy biến.
Tần Hạo bị một đám người vây đánh nên cũng chẳng buồn che giấu thực lực nữa. Công lực đã tập trung toàn thân, anh vung nắm đấm, uy lực tựa như sấm sét, động tác nhanh đến kinh hồn.
- -------------------