Tần Hạo của mình đúng là ngọa hổ tàng long!
Cô ngồi bên cạnh Tần Hạo, cảm thấy phiền muộn.
“Vũ Nghi, đừng nghĩ nhiều. Chúng ta tới đây để chơi mà. Nào, xử cô ấy đi. Cô ấy hơi bị ngông nghênh rồi đấy!”
Vừa nói Tần Hạo vừa đưa hộp xúc xắc cho Lâm Vũ Nghi, sau đó nhìn Diệp Thanh Trúc ở phía đối diện: “Hai người chơi, tôi đứng xem, thua thì phải biểu diễn một tiết mục gì đó!”
Lâm Vũ Nghi thấy vậy thì cảm thấy khá vui. Nhất là khi mấy người này chẳng tỏ vẻ gì, không phải dạng động tý là khoe về gia thế hay hàng hiệu. Chơi với họ, thậm chí còn không cảm nhận được cả khí chất cao vời vợi của họ, chỉ cảm thấy vui. Vậy là đủ.
Lúc đầu Lâm Vũ Nghi cũng hô lên giống như Diệp Thanh Trúc. Ván đầu tiên cô đã thắng.
Long Tứ phải biểu diễn trước mặt bao nhiêu người, tiết mục gì cũng được nhưng ít nhất phải kéo dài một phút.
Thế là cái tên nhiều chuyện bèn sủa tiếng chó một phút.
Lâm Vũ Nghi ngây người, sau đó cảm thấy những người này đúng là biết cách làm người khác cạn lời.
Lúc này ở bên ngoài, đám người Vương Dật Quần vùa bỏ đi thì đã tới bãi đỗ xe.
Ra khỏi quán nướng xong, Vương Dật Quần đẩy tay Đường Vân Long đang dìu mình ra, cười với vẻ đắc ý. Vừa rồi cậu ta mượn rượu xử mấy tên cha nội kia một trận, nhất là nhìn vẻ mặt bất lực của Tần Hạo mà cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi tới nơi, nhìn thấy mấy người đó thì cảm giác đặc biệt khó chịu. Nhất là mấy người Diệp Vô Hoan và Long Tứ. Cậu ta ra vẻ khinh thường, lạnh lùng đối với đám người kia. Trước đây đều là người ta phải kính nể Vương Dật Quần, vì vậy đổi ngược lại thì cậu ta cảm thấy hết sức khó chịu.
“Một đống bỏ đi, không hiểu nổi một cô gái có điều kiện tốt như Lâm Vũ Nghi sao lại nhìn trúng đám rác rưởi đó nhỉ”.
Vương Dật Quần vẫn cảm thấy chưa thoải mái. Không phải vì điều gì khác mà chính là vì khi còn học đại học, dù cậu ta đã được người nhà đính hôn trước và đối phương cũng là một cô gái rất khá nhưng vì từ nhỏ giữa họ đã là mối quan hệ thanh mai trúc mã nên cậu ta quen thuộc quá, mất đi cảm giác tươi mới.
Còn Lâm Vũ Nghi là cô gái duy nhất khiến cậu ta rung động khi còn học đại học. Mặc dù cậu ta không có được nhưng lại không cam tâm. Thế nhưng cậu ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, luôn giữ tâm thái rằng thứ gì càng không có được thì càng là thứ tốt nhất để nghĩ về Lâm Vũ Nghi.
Dù vậy, cậu ta không thể nào chấp nhận được việc Lâm Vũ Nghi lại đi tìm một người đàn ông kém hơn mình quá nhiều như vậy. Điều đó khiến cậu ta cực kỳ mất cân bằng.
Mấy người có mặt tại hiện trường đều hiểu nên họ không nói gì vì biết có nói cũng vô ích.
Còn Tôn Ngọc Yến, nói thẳng ra là công cụ mà hôm nay Vương Dật Quần cố ý đưa tới để thăm dò phản ứng của Lâm Vũ Nghi. Khi cậu ta dẫn Tôn Ngọc Yến xuất hiện trước mặt Lâm Vũ Nghi thì cô chẳng có chút phản ứng nào. Điều này khiến Vương Dật Quần cực kỳ bực bội. Trong lúc tức giận cậu ta đã phản ứng như vừa rồi.
Sau khi phát tiết xong thì cậu ta cũng tỉnh rượu nhưng vẫn thấy khó chịu nên đã đề nghị mấy người bạn cùng đi hát karaoke.
Đường Vân Long không muốn tiếp tục làm loạn với cậu ta nữa. Vừa rồi nằm không cũng dính đạn, lại còn phải chịu trách nhiệm với công việc của cấp dưới, lại chăm sóc cả cha nội này nữa nên cảm thấy khó chịu lắm. Nghe thấy lời đề nghị của Vương Dật Quần, Đường Vân Long chỉ nói là muộn quá rồi, ngày mai còn phải đi làm nên lái xe bỏ đi trước.
Lý Tuyết Kiến thì lại rất muốn đi chơi cùng Vương Dật Quần. Cô ta là host của các show giải trí, kỹ năng quan sát không hề tệ. Nhìn ánh mắt Vương Dật Quần nhìn mình là cô ta biết có ý gì.
Mặc dù cô ta khá nổi tiếng nhưng nói thực cũng chỉ là một nhân vật bình thường trong đám nhà đài, vẫn có khoảng cách rõ rệt với một phú ông nghìn vạn như Vương Dật Quần. Nếu như có thể bám được món hời đó thì sự nghiệp sau này, nếu không thể thăng tiến được thì cũng có thể hạ cánh an toàn, hưởng an nhàn được.
Thấy Lý Tuyết Kiến có ý đó thì Đường Vân Long hung hăng nhìn cô ta, sau đó quay người định bỏ đi. Nhưng trước khi đi, cậu ta lại do dự bèn quay đầu nói với ba người còn lại: “Tôi thấy người cứ âu sầu uống rượu kia trông rất quen, hình như gặp ở đâu đó rồi, không biết mọi người có ấn tượng gì không!”
“Người uống rượu giải sầu à? Hình như tên là Diệp Vô Hoan?”, Vương Dật Quần chau mày, bỗng tỏ vẻ khinh thường: “Tên cũng được đấy mà lại là kẻ lập dị, đúng là không còn gì để nói!"
Đường Vân Long không nói gì nữa. Cậu ta lên xe, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng bèn nhìn bọn họ rồi thở dài, bất lực nói: “Tôi nhớ, tập đoàn Triều Dương của Lâm Vũ Nghi là khách hàng vip mà bố cậu đanh định giành lấy. Vì vậy, hôm nay tôi thấy cậu làm hơi quá. Sự thật mất lòng nhưng thực tâm tôi muốn tốt cho cậu. Các cậu tự xem mà giải quyết đi, tôi đi trước đây!”
“Đợi đã!”
Vương Dật Quần tái mặt, bỗng hét lên với Đường Vân Long đang định rời đi và vội vàng hỏi: “Cậu nói công ty nhà Lâm Vũ Nghi chính là tập đoàn Triều Dương sao?”
Đường Vân Long suy nghĩ rồi gật đầu: “Tôi từng nghe thấy Lâm Vũ Nghi vô tình nhắc tới. Cậu biết đấy, trước giờ cô ấy luôn khiêm tốn, không hề cố ý nói ra, vì vậy tôi không dám khẳng định. Nhưng tôi nghĩ, cậu cũng làm kinh doanh, hà tất vì vài chuyện cỏn con mà đắc tội với một người vốn có quan hệ tốt với mình chứ? Làm kinh doanh không phải luôn coi trọng sự ôn hòa sao?”
Vương Dật Quần sững sờ, bị một quản lý cỏn con như Đường Vân Long giáo huấn khiến cậu ta cảm thấy mất mặt. Cậu ra là người kế thừa sản nghiệp của bố mình sau này cơ mà!
Đường Vân Long nhìn sắc mặt của cậu ta thì biết lòng tốt của mình đã đặt nhầm chỗ. Vân Long liếc nhìn hai cô gái ở phía sau, nở một nụ cười nhạt, sau đó phất tay lái xe rời đi.
Cậu ta vừa đi khỏi, Vương Dật Quần lại nhìn vào quán nướng vẫn đang vô cùng náo nhiệt kia, đôi mắt lấp láy, nhưng cuối cùng vẫn bất lực lên xe đưa hai cô gái đi chơi.
Mặc kệ tập đoàn Triều Dương gì đó, để tính sau.
Lúc này, mấy người Tần Hạo vẫn đang chơi đùa, lúc thì sủa tiếng chó, lúc thì ca hát, loạn xị ngậu cả lên. Có điều cũng chính vì vậy mà bầu không khí trong quán nướng trở nên sôi động, không ít khách khứa cũng chơi cùng.
Chơi tới ba giờ thì Lâm Vũ Nghi không chịu nổi nữa. Nhìn Diệp Thanh Trúc cũng có vẻ lờ đờ, cô bèn kéo tay Tần Hạo.
“Anh em, giải tán thôi, ai về nhà nấy, ai tìm em gái mưa của người nấy!”, Tần Hạo hô lên rồi cười nói: “Người đi cuối cùng thì trả tiền nhé!”
Nói xong mấy người nhìn nhau ăn ý rồi co giò chạy.
- -------------------