Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù Tần Hạo lúc này dục vọng bùng lên khó kiềm chế, nhưng trong lòng anh lại rất bình tĩnh, không hề giống với biểu cảm uất ức trên mặt.

Mặc dù Lâm Vũ Hân lập ra thỏa thuận rất không công bằng với anh, anh cũng không thèm nhìn mà trực tiếp kí tên, sau này bị người khác quản lý mọi lúc mọi nơi, nhưng giây phút này Tần Hạo lại có cảm giác được quan tâm, được trân trọng.

Nếu Lâm Vũ Hân không quan tâm, thì cần gì phải dùng những thủ đoạn nho nhỏ này chứ!

Tần Hạo nhắm mắt, trong đầu lúc này toàn là nụ cười xinh đẹp vừa rồi của Lâm Vũ Hân.

Khoảnh khắc này, anh cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Trong tâm trí anh, hình bóng Tiêu Tình đã dần mờ nhạt.

“Tính cách đàn ông xấu xa lại bộc phát rồi, mình thật sự là gặp ai cũng yêu à?”

Tần Hạo mang theo câu hỏi này chìm vào giấc ngủ.

Đã lâu rồi không được ngủ một giấc ngon lành như vậy, sáng sớm Tần Hạo tỉnh lại, cảm thấy vô cùng phấn chấn, vừa xuống lầu đã thấy Lâm Vũ Hân dậy rồi, đang vịn vào lan can đứng trên cầu thang, khuôn mặt tràn đầy ý cười nhìn anh nói: “Tối qua ngủ ngon không?”

Tần Hạo cong môi nói: “Em nói xem? Bị em quyến rũ như vậy, đêm qua anh toàn mơ thấy mộng xuân!”


“Thế à? Mơ mộng xuân với ai vậy?”, Lâm Vũ Hân nín cười, cô biết Tần Hạo lại đang nói linh tinh.

Tần Hạo lẳng lặng nhìn cô, ý cười trên môi dần dần lan ra khắp mặt, nhếch miệng cười rạng rỡ vô cùng rồi nói: “Em đoán xem!”

“Em không thèm đoán!”

Lâm Vũ Hân mỉm cười không hề mắc bẫy mà nói: “Bữa sáng hôm nay em muốn ăn trứng ốp lết và sữa bò!”

“Ha ha, còn muốn ăn sáng hả, tối hôm qua em đối xử với anh như thế nào? Nằm mơ!”, Tần Hạo trợn mắt tức giận nói.

Lâm Vũ Hân lập tức nghiêm túc nói: “Điều thứ năm của hợp đồng trước hôn nhân quy định, bên nam phải chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho bên nữ. Trong cuộc sống gia đình, phải phục tùng mệnh lệnh của bên nữ một cách vô điều kiện, bên nữ trong thời gian này có quyền làm chủ tuyệt đối, anh không có quyền phản đối!”

“Là điều thứ năm à? Có sao?”, Tần Hạo nghiêng đầu nhìn cô.

Lâm Vũ Hân chậm rãi nói: “Đương nhiên là có, anh nhanh vậy đã quên rồi, xem ra phải bắt anh học thuộc mười điều này mới được, tất nhiên, nếu không có, em còn có điều thứ chín, bên nữ có thể bổ sung và điều chỉnh bất cứ lúc nào!”

Tần Hạo bỗng chốc thua trận, vẫy tay nói: “Thôi em nín đi, anh đi nấu là được chứ gì?”

“Yeah!”

Lâm Vũ Hân dí dỏm ra dấu chiến thắng, vui vẻ đi lên tầng đánh răng rửa mặt.

Vừa quay đầu lại nhìn thấy em gái đứng sau lưng với khuôn mặt đờ đẫn, khiến cô giật cả mình.

“Mới sáng sớm, có định để người khác ngủ không hả?”

Lâm Vũ Nghi bất mãn lẩm bẩm, sau đó cũng chẳng thèm nhìn hai người đang tán tỉnh ve vãn nhau kia.

Lâm Vũ Hân không biết tại sao, lúc này khi đối mặt với em gái lại có cảm giác chột dạ, giống như đã làm sai chuyện gì!

Cô ngượng ngùng cười cười nói: “Hôm nay không phải đi học hả?”

“Em lười đi!”

Lâm Vũ Nghi liếc cô một cái rồi quay người về phòng, đóng cửa lại, không biết có phải lại lên giường đi ngủ nữa hay không.

Lâm Vũ Hân im lặng hồi lâu, lại nghĩ đến câu hỏi của Tần Hạo ngày hôm qua.

Rốt cuộc ai mới là người phụ nữ đầu tiên của Tần Hạo? Trong hai cô ai đến trước ai đến sau?

Câu hỏi này, e là chỉ có ông trời mới biết.

Tâm trạng Lâm Vũ Hân hơi phức tạp, tâm trạng tốt đẹp khi nãy bỗng chốc tệ đi không ít, cô luôn cảm thấy có chút hổ thẹn với em gái, nhưng không có cách nào, những thứ khác có thể chia sẻ riêng tình yêu là không được.

Tần Hạo lúc này đã đi đến phòng bếp.

Khi Lâm Vũ Nghi mở cửa phòng đi ra, Tần Hạo đã biết tình hình có chút không ổn, nên mau chóng trốn đi.

Sự thật chứng minh, phán đoán của anh là vô cùng chính xác.

Nửa tiếng sau, trứng ốp chín bảy phần, sữa bò, bánh mì đã được chuẩn bị xong, mà lúc này, Lâm Vũ Hân cũng thay xong quần áo đi xuống.

“Em vợ đâu?”

Tần Hạo giả bộ thản nhiên hỏi.

Lâm Vũ Hân sửng sốt một lát, nhất thời không thể phản ứng lại cách xưng hô lạ lẫm này, nhưng rất nhanh đã biết anh nói đến Lâm Vũ Nghi, sau đó ngẩng đầu nhìn căn phòng ở tầng hai nói: “Để em đi gọi nó ấy!”

Lâm Vũ Hân lên tầng, gõ cửa phòng.

Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Lâm Vũ Nghi hơi mệt mỏi đứng ở cửa, nhìn chị mình rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Xuống tầng ăn sáng!”

Lâm Vũ Hân cố gắng nói với giọng vô cùng ôn hòa.

Lâm Vũ Nghi lạnh nhạt liếc nhìn cô rồi nói: “Không ăn đâu, không có hứng ăn!”

Nói rồi liền chuẩn bị đóng cửa.

Lâm Vũ Hân nhanh hơn một bước, thò chân vào, chặn cửa nói: “Chị có thể vào không?”

Chị em thân thiết từ khi nào lại trở nên xa lạ như vậy, Lâm Vũ Hân cảm thấy rất khó chịu.

“Vào đi!”

Giọng điệu của Lâm Vũ Nghi cũng rất lạnh nhạt, sau khi mở cửa liền đi đến bên giường, lại nằm xuống.

Lâm Vũ Hân bước vào đóng cửa, đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, nhìn em gái đang nằm trên giường có chút uể oải, trong mắt ánh lên một tia đau lòng.

“Em sao vậy? Em không thoải mái à?”, Lâm Vũ Hân quan tâm hỏi.

Chị cả như mẹ!

Từ nhỏ cô vừa là chị vừa là mẹ, luôn chăm sóc cho em gái, em gái cũng rất dính lấy cô, hai người có thể nói là đôi bạn thân tâm đầu ý hợp.

Nhưng bây giờ dường như đã thay đổi rồi.

Lâm Vũ Nghi lắc đầu, một lúc sau mới khẽ nói: “Chị, chị làm lành với Tần Hạo rồi à?”

Lúc này, Lâm Vũ Hân có chút hoảng hốt, nhưng lại không thể phủ nhận, chỉ đành cắn răng gật đầu.

“Vậy sau này em phải gọi anh ấy là anh rể à?”, Lâm Vũ Nghi cười một lúc, chỉ là trong nụ cười lộ ra nét cô đơn khiến người ta xót xa.

Lâm Vũ Hân xúc động suýt rơi nước mắt, vươn tay nhẹ nhàng xoa trán em gái, một lúc sau cũng không biết nên nói gì.

“Chị, chị không cần lo lắng, em không có ý khác, em chỉ là muốn biết tình hình hiện tại của bọn chị, em không sao, chị yên tâm đi!

Trong giọng nói của Lâm Vũ Nghi mang theo một nỗi cô đơn lạc lõng.

Trước đây, Lâm Vũ Nghi là một cô phù thủy nhỏ tinh ranh nổi tiếng khắp Trung Hải, mà nay lại trở thành một cô gái nhỏ buồn bã như vậy.

Lâm Vũ Hân cắn môi, khẽ nói: “Vũ Nghi, có phải trong lòng em đang trách chị đúng không? Chị biết em không vui!”

“Em không có không vui mà! Em thật lòng chúc phúc cho bọn chị đó!”, Lâm Vũ Nghi gượng cười, nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ cô đơn.

Lâm Vũ Hân nhất thời không biết nên nói gì.

Lâm Vũ Nghi gượng cười nói: “Một người là chị gái thân thiết nhất của em, một người là... người đàn ông em từng yêu, hai người đều là người thân của em, hiện giờ thân càng thêm thân, em nên vui mừng mới đúng!”

Lâm Vũ Hân cứng họng!


Lâm Vũ Nghi nói, nước mắt bất giác rơi xuống, cô ấy nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, chị, em không muốn như vậy, nhưng em thật sự...”


“......”


Tim Lâm Vũ Hân nhói lại, thấy bộ dạng em gái nằm trên giường khóc, trái tim cô rất đau.


- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK