Cứ như vậy mười phút, Tần Hạo đã học được bài quyền của Trần Lạc Hà, đúng là khiến người ta bất ngờ.
"Hóa ra công pháp này của mình lợi hại nhất ở chỗ có thể mô phỏng lại chiêu thức do người khác dùng nội công của họ khai triển ra. Có điều, sẽ tự chuyển hóa và điểu chỉnh lại chiêu thức đó sao cho phù hợp với nội công của mình?”
"Đây chính là Tiểu Vô Tương Công trong truyền thuyết sao?"
Tần Hạo không khỏi kinh ngạc, trong lòng vô cùng hưng phấn, như thể anh đã phát hiện ra một vài manh mối. Còn nhớ trước đây Tần Hạo luôn cảm thấy rất kì quái, một số thứ sư phụ dạy anh, anh học rất nhanh. Tần Hạo còn tưởng mình là thiên tài tuyệt thế. Nhưng bây giờ anh đã phát hiện ra anh không phải thiên tài tuyệt thế, nhưng thứ mà anh luyện chính là tuyệt thế thần công!
Là một loại công pháp giúp người học có thể bắt chước bất kì chiêu thức nào và khai triển nó. Hơn nữa, uy lực cũng không kém cạnh với chiêu thức gốc, có điều cũng không thể nói là hoàn toàn giống chiêu thức gốc.
Nghĩ thông điều này, Tần Hạo quyết định hôm nay sẽ lại tới tìm Trần Lạc Hà để thử chiêu thức mới này. Nếu như anh có thể liều chết ép ông ấy lôi tuyệt kỹ võ công giấu dưới đáy tủ ra thì đúng là thu hoạch rất lớn!
Chẳng trách sư phụ Trần Linh Tố chẳng coi tư chất của Tần Hạo là cái đinh gì. Không phải bà coi thường kungfu của anh mà là coi thường tính cách của anh. Tần Hạo quá lười biếng, nếu không có áp lực gì thì sẽ không có động lực để chuyên tâm luyện công. Hơn nữa, anh còn rất coi thường kungfu của người khác, cho nên cứ cứng đầu không chịu học hỏi từ họ.
Hiểu được điều này nên Tần Hạo quyết định học lỏm một chút kỹ năng từ những trận giao đấu với các đối thủ trong quá khứ. Nhưng anh buồn bã phát hiện ra rằng từ sau khi về nước anh vẫn chưa từng gặp được đối thủ nào đủ tầm.
Hai cao thủ nhà họ Diệp đã bị anh 'nướng' cháy nên anh chẳng học được cái gì từ họ.
"Xem ra, sau này vẫn phải chăm chỉ luyện công, thường xuyên giao lưu với người khác. Có vậy mới tiến bộ nhanh được!"
Tần Hạo nhảy xuống khỏi giường, nhớ ra lúc nãy Lâm Vũ Nghi í ới gọi anh, không biết là có chuyện gì?
Tần Hạo đi xuống tầng, nhìn thấy trên bàn có mấy món ăn thì ngẩn người ra. Sau đó anh kinh ngạc hỏi: "Hôm nay không đi làm?"
"Cuối tuần!", Lâm Vũ Nghi vừa ăn vừa nói với vẻ mặt hết sức vô cảm.
Cô quá thất vọng với cái người đến thời gian còn quên như Tần Hạo.
Thời gian này, mấy tuần liền Lâm Vũ Nghi không nghỉ ngơi để làm bù công việc thì Tần Hạo lại nghĩ cô thực sự không cần nghỉ ngơi hay sao? Hôm qua khó khăn lắm cô mới sắp xếp xong công việc cuối tuần, định bụng ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày. Sáng nay cô còn cố tình dậy sớm đi mua đồ nghề để nấu cơm trưa. Thật không ngờ Tần Hạo ngủ nướng đến trưa mới dậy không nói, nhưng anh còn cố tình nhìn trộm ngực cô. Đúng là tức chết mà!
"Hóa ra là cuối tuần!", Tần Hạo ngượng ngùng sờ sờ đầu. Anh mau chóng lao vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, sau đó bò tới bàn ăn ăn như hổ đói. Ăn xong, anh vứt bát đũa sang một bên rồi chạy ra ngoài.
Tần Hạo hớn hở chạy đến nhà họ Trần thì tìm thấy Diệp Vô Hoan. Anh vội vã hỏi ông của anh ta hiện đang ở đâu. Nhìn Tần Hạo như thể rất muốn gặp mặt ông ấy rồi vậy, thực sự khiến người khác cảm thấy như anh đang đói khát gì đó.
Mấy người nhà họ Trần lùi về phía sau, nuốt nước bọt hỏi: "Anh đến tìm ông chủ nhà chúng tôi rốt cuộc để làm gì?"
"So tài võ nghệ chứ gì!", Tần Hạo vô cùng kích động đáp.
Đám người kia nhìn anh với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
"Ông chủ ra nước ngoài rồi, chắc khoảng một tháng nữa mới về. Hôm qua mới đi xong!", người kia nói với vẻ rất lo lắng, sợ Tần Hạo chẳng may nổi điên lên lại lấy anh ta ra làm bao cát thế mạng.
Tần Hạo thất vọng đứng đó, ánh nắng chiếu lên gương mặt anh, trông anh như thể một gã trai thất tình vì bị người yêu đá vậy.
Mặc dù đã phát hiện ra bí mật về công pháp trên người mình, nhưng lại không có đối thủ để thực chiến thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Hơn nữa, cả cái Trung Hải này ngoại trừ Trần Lạc Hà ra thì cũng không có một đối thủ xứng tầm nào.
Tần Hạo trong lòng bi ai nghĩ lẽ nào anh phải đi xem bò gà chó lợn đánh nhau rồi học võ công của gia súc sao?
Sự hưng phấn khi tìm ra bí mật kia cũng hoàn toàn tiêu tan sau hai ngày cuối tuần. Tần Hạo thậm chí quên cả việc phải tới gặp Thẩm Giai Oánh. Mãi đến tối ngày chủ nhật anh mới nhớ ra rồi chạy sang chỗ cô thì Thẩm Giai Oánh đã nhìn anh bằng ánh mắt oán trách, hỏi anh có phải bên ngoài có cô gái khác rồi không?
Chuyện này có thể thừa nhận được sao? Có đánh chết cũng không được nhận! Tần Hạo trong lúc tức giận đã suýt ‘làm’ sập giường. Cho nên ngày thứ hai, Thẩm Giai Oánh phải xin nghỉ làm, lí do là trong người không khỏe.
Tần Hạo ở lại xem TV với cô một lát, sau đó nhận được điện thoại của Lâm Vũ Nghi bảo anh đến công ty một chuyến.
Việc của công ty đã lâu lắm Tần Hạo không hỏi đến, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Lâm Vũ Nghi có vẻ như đang vô cùng lo lắng.
Tần Hạo không nói hai lời, lập tức lái xe tới công ty.
Lúc này trong văn phòng cao cấp của tập đoàn Triều Dương đang đón tiếp một người đàn ông rất anh tuấn. Cậu ta đang ngồi với vẻ hơi lo lắng, lại thêm chút ngại ngùng.
Sau khi nói rõ với tiếp tân mục đích đến tập đoàn Triều Dương và đưa danh thiếp của mình ra thì cậu ta đã ngồi đây đợi một lúc rồi. Dù gì tập đoàn Triều Dương cũng là doanh nghiệp lớn có tiếng tăm tại Trung Hải nên tổng giám đốc ở đây đương nhiên không phải cứ muốn gặp là gặp được ngay. Nếu không hẹn trước thì chắc chắn sẽ không ai thèm tiếp cậu ta.
Cô tiếp tân nhìn danh thiếp của người đàn ông kia: tổng giám đốc công ty Minh Đạt.
Công ty Minh Đạt nghe có vẻ quen quen!
Cô tiếp tân không chắc chắn lắm nên đã gọi điện thoại hỏi một chút, khẳng định được công ty Minh Đạt này có quan hệ làm ăn với công ty mình thì mới dẫn Vương Dật Quần vào phòng chờ, sau đó đưa danh thiếp kia cho Oanh Oanh.
Khi làm việc thì Oanh Oanh rất nghiêm túc. Trong mắt người ngoài thì cô ấy là nữ thần băng giá cực kì cẩn thận trong công việc khiến người khác không dám đến gần.
Mặc dù có kha khá người âm thầm mắng cô là giả vờ thanh cao nhưng thực ra kiểu gì chẳng là 'bồ nhí' của tổng giám đốc Tần!
Nếu để Oanh Oanh nghe thấy điều này thì chắc chắn cô sẽ giơ ngón tay cái lên tán thưởng: mấy người quả là hiểu tôi quá.
Oanh Oanh sau khi nhìn danh thiếp thì thấy không hẹn trước, Lâm Vũ Nghi cũng chưa từng nhắc tới nhân vật này. Cho nên cô vứt danh thiếp sang một bên, nói tổng giám đốc không có thời gian, không gặp.
Vương Dật Quần thấy vậy thì lo lắng lắm.
Hôm đó ở quán nướng cậu ta đã nảy sinh mâu thuẫn với Tần Hạo. Chuyện này đương nhiên mấy người Oanh Oanh không thể biết được. Sau khi xảy ra chuyện đó, Tần Hạo cũng chẳng thèm để ý, đến nhắc còn chẳng thèm nhắc tới.
Mà lúc bọn họ ra về, Đường Vân Long đã nhắc nhở Vương Dật Quần. Sau đó, Vương Dật Quần mới trở về tìm hiểu một lượt, tìm hiểu xong thì sợ đến nỗi suýt ngã quỵ xuống. Công ty của bố cậu ta gần đây có một khách hàng rất lớn, chính là tập đoàn Triều Dương.
Mà Lâm Vũ Nghi chính là tổng giám đốc của tập đoàn Triều Dương. Công ty này chính là công ty do gia đình cô ấy mở!
Lúc này Vương Dật Quần mới nghĩ tới hậu quả của việc đắc tội với Lâm Vũ Nghi. Nói không chừng, người ta tức giận hủy hợp đồng thì cái công ty nho nhỏ của bố cậu ta sẽ 'mất nửa cái mạng', nói không chừng còn phá sản.
Nếu như hôm đó cậu ta không gây sự với chồng sắp cưới của Lâm Vũ Nghi thì tốt biết bao. Cậu ta và Lâm Vũ Nghi vốn là hai người bạn tốt, dựa vào điều đó không chừng còn có thể đem tới lợi ích cho công ty của bố cậu ta. Chỉ một mối quan hệ này thôi mà sau này có thể đạt được bao nhiêu lợi ích!
Thế nhưng, vạ từ miệng mà vào. Cậu ta đã nói ra một loạt những lời khó nghe, xem thường bạn trai Lâm Vũ Nghi, lại còn để lộ ra ham muốn của mình với Lâm Vũ Nghi. Đây đúng là một nước đi đi vào lòng đất!
- -------------------