Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ký túc xá nam rất bẩn và bừa bộn, bình thường chẳng có cô gái nào chịu đến. Dù các sinh viên có đưa bạn gái tới thì họ cũng chỉ đứng bên dưới đợi chứ không lên phòng.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Kiều đến tham quan ký túc xá nam. Ngồi trên hành lang, cả người cô ấy cảm thấy không được thoải mái, nhưng chỉ cần có Tần Hạo ở bên thì mọi thứ đều ổn cả.

Đúng như lời Tần Hạo nói, sau giờ cơm, sinh viên đã bắt đầu kéo nhau trở về ký túc.

Vài sinh viên nam đứng dưới lầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Sau khi dụi mắt cả buổi trời, họ mới dám chắc chắn có một cô gái xuất hiện ở đây, bèn lập tức gào ầm lên.

Một cậu trai vốn đang cởi trần, khoác áo trên vai đi nghênh ngang lên ký túc, đến hành lang thì nhìn thấy cảnh tượng này. Cậu trai kinh ngạc đến nỗi suýt cắn phải lưỡi, vội vàng mặc quần áo tử tế rồi chạy vọt vào phòng mình.

Đâu có ai muốn mất mặt trước gái xinh cơ chứ!

Mấy cậu sinh viên của phòng 518 cũng cùng nhau trở về ký túc xá. Họ đang đi trên hành lang thì trố mắt ngạc nhiên, bèn dè dặt bước tới hỏi: “Xin chào, các bạn đang đứng trước cửa phòng ký túc của bọn này. Đang chờ người nào sao? Chờ ai thế? Có thể bọn này sẽ quen đó!”

Ba cậu trai đều rất nhiệt tình hỏi han.

Tần Hạo đưa mắt quan sát ba người họ.


Một người cao chừng mét chín, mặc đồ thể thao. Một người cao khoảng mét tám, đeo kính gọng đen, trông rất lịch thiệp, chỉ là ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía Đường Kiều. Người còn lại thì là một tên mập, thấp hơn một chút, tầm một mét bảy, cân nặng ít nhất cũng phải chín mươi ký.

Cả ba đứng thành một hàng, ánh mắt tha thiết hướng về Đường Kiều.

Lúc này Tần Hạo không nhịn được nữa, bèn cười hỏi: “Ba người ở phòng 518 à?”

“Phải!”

Ba cậu trai đồng thanh đáp, ánh nhìn hoàn toàn không rời khỏi Đường Kiều.

“Từ hôm nay trở đi, tôi cũng sẽ ở phòng 518!”

Tần Hạo cười ha ha trả lời.

“Ồ!” Cả ba dửng dưng đáp lại, sau đó mới đột nhiên bừng tỉnh: “Hả? Cậu mới đến à?”

Tần Hạo ôm lấy Đường Kiều, nói với giọng vô cùng bá đạo: “Tôi là Tần Hạo. Còn đây là Đường Kiều, bạn gái tôi!”

“Chào mọi người!” Đường Kiều lịch sự chào, có phần ngại ngùng khi được Tần Hạo chủ động giới thiệu.

“Được rồi, ở cùng phòng ký túc cả mà, không cần phải khách sáo đâu. Mau vào phòng ngồi đi!”

Ba người họ vừa dứt lời thì chợt nhớ ra điều gì đó, mặt mũi biến sắc, vội vàng nói thêm: “À, phiền hai người đợi một lát nhé!”

Sau đó cả ba đánh mắt nhìn nhau rồi chạy như bay vào phòng 518.

“Rầm!”

Tiếng sập cửa rất lớn vang lên, sau đó là một loạt âm thanh lạo xạo hỗn loạn trong phòng, không phút giây nào yên tĩnh.

Phải mười phút sau đó, cửa phòng mới được mở cùng ba cái đầu ló ra.

“Mời vào!”

Mỉm cười nhìn họ với vẻ mặt kỳ lạ, Tần Hạo kéo Đường Kiều vào phòng. Vừa bước vào, anh thấy căn phòng quả nhiên đã thay đổi hoàn toàn. Quần áo, tất bẩn, rác rến đều đã được dọn dẹp. Kể cả mấy món đồ bày la liệt trên chiếc giường trống cũng được thu dọn.

Nên mới nói, sự có mặt của gái xinh đúng là rất hữu dụng.

Cậu trai cao một mét chín mở lời: “Giới thiệu một chút ha, tôi là Cam Lạc Thiên, khoa Thể thao. Tôi biết cậu là thiên tài bóng đá. Người đeo kính tên Thiệu Bình, mọi người hay gọi là Bánh Nướng. Dĩ nhiên, thi thoảng gọi cậu ta là đồ ngốc cũng được luôn. Còn tên mập này lợi hại lắm nha, tên của cậu ta là Phan Phú Hổ, hơi khó nhớ nên cứ gọi Hổ Mập là được. Không sai, cậu ta chính là đứa nhìn lén Shizuka tắm đó!”

Cậu ta tự nói rồi tự bật cười.

Mấy lời vừa rồi khiến hai cậu trai còn lại cực kỳ bất mãn, bèn xông lên bóp cổ bẻ tay. Thiệu Bình tức tối nói: “Bản thân cũng chỉ là một cây trúc thôi mà bày đặt cười nhạo con mẹ gì?”

Cả đám Tần Hạo đều cảm thấy buồn cười. Ba cậu này đúng là rất thú vị.

Bình thường thì không sao, nhưng bây giờ đứng trước gái xinh thì chẳng ai nào muốn mất mặt cả.

Lúc này Đường Kiều đang trải giường và sắp xếp đồ đạc giúp Tần Hạo, hệt như một cô vợ hiền. Ba cậu trai độc thân nhìn mà ngưỡng mộ vô cùng.

Đường Kiều làm việc nhanh nhẹn, chỉ một loáng là xong xuôi. Sau khi dọn dẹp xong, cô ấy chẳng biết nên làm gì nữa, ngồi trong phòng ký túc xá nam cũng không thấy tự nhiên.

Cô ấy định rời đi nhưng bị Tần Hạo giữ lại.

Gậy Trúc, Bánh Nướng và Hổ Mập đều niềm nở nhường chỗ ngồi cho Đường Kiều. Sau đó cả ba đứng sang một bên, lưng thẳng tắp, ánh mắt cực kỳ đứng đắn.

“Được rồi. Mình không ngồi đây nữa đâu. Mọi người cứ trò chuyện với nhau nhé. Mình đi trước!” Đường Kiều cảm thấy mình ngồi đây mãi thì ngại quá. Có cô ấy ở đây thì cánh con trai sẽ không được tự nhiên.

Tần Hạo khẽ gật đầu, nói: “Tối nay tôi sẽ đến tìm em!”

“Vâng!”

Đường Kiều ngoan ngoãn gật đầu rồi rời khỏi.

Chờ cô ấy đi rồi, ba tên dung tục trong phòng mới nhảy cẫng lên hò hét.

“Đù má, bạn gái cậu đẹp thế!”

“Có phải là Đường Kiều của câu lạc bộ Taekwondo không? Vận đào hoa tốt thật đấy!”

“Anh này, chị dâu có ở ký túc xá không? Bạn cùng phòng của cô ấy có xinh không? Giới thiệu với!”

Nhoáng một cái, ba cậu trai làm thân rất tự nhiên, còn gọi Tần Hạo là “anh” nữa cơ.

Tần Hạo chưa từng trải qua tình huống như vậy. Mắt chữ O mồm chữ A, anh cất lời: “Chuyện này nói sau được không?”

“Không được!”

Cả ba đồng thanh đáp.

Tần Hạo cũng hết cách, đành phải gật đầu đồng ý. Có thế, ba người họ mới chịu tha cho anh.

Nói chuyện rôm rả một hồi, quan hệ của bốn người cũng trở nên thân thiết hơn. Đặc biệt là sau khi Tần Hạo đồng ý nhờ Đường Kiều giới thiệu bạn gái, ba người họ bèn tôn anh làm đại ca luôn.

Trời vừa sập tối, Bánh Nướng đã nằng nặc kéo Tần Hạo đi ăn xiên nướng, còn bảo anh dẫn Đường Kiều và bạn cùng phòng theo.

“Anh, em khao mà. Anh cứ tự nhiên, muốn ăn gì cũng được. Điều kiện tiên quyết là… Anh hiểu ý em mà!” Bánh Nướng nói với giọng điệu cực kỳ ươn hèn.

Tần Hạo bó tay, bèn gọi điện cho Đường Kiều và thuật lại mọi chuyện. Anh cứ tưởng mấy cô bạn cùng phòng của Đường Kiều sẽ từ chối thẳng thừng. Ngờ đâu người ta lại đồng ý.

Bất ngờ thật đấy.

Bạn cùng phòng của Đường Kiều, dĩ nhiên bao gồm cả Vương Tú Quân. Cô ấy sẽ đến chứ?

Nghe Tần Hạo báo cáo lại tình hình, ba cậu trai đều kích động. Họ kéo nhau đi tắm rửa sửa soạn, người thì giành nhà tắm, kẻ thì giành máy sấy tóc.

“Tên nào tên nấy đói khát thế. Hầy, sinh viên thảm quá!” Tần Hạo cảm thán trong lòng.

Nửa giờ sau, cả ba đã lên đồ tinh tươm. Hiếm lắm mới thấy Gậy Trúc không mặc đồ thể thao. Bánh Nướng vuốt mái lên, để lộ cái trán bóng loáng. Hổ Mập thì mặc com-lê, trông hơi buồn cười.

Ba cậu trai cùng phòng cứ như mấy chú chó kéo Tần Hạo ra khỏi cửa.

Họ hẹn gặp ở trước cổng trường, lúc đến nơi vẫn chưa thấy ai xuất hiện.


Chờ được nửa giờ, cuối cùng các cô gái xinh đẹp cũng đến.


Có bốn sinh viên nữ, trong đó Vương Tú Quân đi đầu tiên. Cô ấy nhìn thẳng về phía Tần Hạo với vẻ nửa cười nửa không, ánh mắt đầy thâm ý.


Ánh mắt của Đường Kiều dĩ nhiên chỉ hướng về Tần Hạo, ngắm bao lâu cũng chưa thấy đủ!


Hai cô gái còn lại cũng đưa mắt nhìn Tần Hạo. Cả hai rất muốn biết, rốt cuộc là tên nào đã cướp mất mỹ nhân Đường Kiều hay ngượng ngùng nhà họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK