Đồ Anh Kiệt lẳng lặng rơi nước mắt, quay người đi ra ngoài. Anh ta chỉ muốn nghe thấy Tần Hạo lên tiếng nói đỡ cho mình vài câu để giữ anh ta ở lại.
Nhưng Tần Hạo lại nói: “Vội gì chứ, giờ đuổi tài xế đi rồi, lát nữa bọn anh về thế nào? Trời lạnh thế này, không phải là định để bọn anh tự về đấy chứ?”
Đồ Anh Kiệt nuốt nước mắt vào trong tim. Sự tồn tại của anh ta chẳng lẽ chỉ để làm tài xế thôi sao?
Diệp Thanh Trúc giận dỗi nói: “Kệ anh!”
Tần Hạo bất lực, đành nói: “Này, ông chủ Vương, anh có quen ai nhờ họ đưa anh đi, để xe lại cho chúng tôi được không? Chúng tôi sẽ về muộn hơn một chút!”
“Tôi có, vừa nãy tôi nhận ra một người là một nữ đại gia trước đây từng ‘chơi’, để tôi đi tìm cô ấy. Tôi đi đây!”, trước khi rời đi, Đồ Anh Kiệt có ý đồ nói vậy đề níu giữ chút tôn nghiêm còn sót lại. Đáng tiếc, chẳng ai buồn quan tâm tới anh ta. Thế là anh ta phải lẳng lặng bỏ đi.
Diệp Thanh Trúc nheo mắt cười, nói với Long Tứ: “Anh không đi à, có phải muốn ở lại trở thành quyền thủ của tôi không? Giá cao lắm đấy! Những người khác, đấu một trận là mười triệu. Còn anh thì tôi bo luôn hai mươi triệu, thế nào?”
Long Tứ nhướn mày, đường đường là Long Tứ của chiến đội Long Hồn, không để tôi làm lại bắt đi làm chân đánh đấm cho cô. Đừng mơ tưởng, hai mươi triệu chứ hai trăm triệu cũng chẳng là cái đinh gì.
Dường như Diệp Thanh Trúc biết cậu ấy sẽ không đồng ý nên nói xong, nhìn thấy phản ứng của Long Tứ thì trở mặt: “Đã không đồng ý vậy anh còn đứng đây làm gì? Anh cũng muốn ở lại ăn cơm đấy à?”
Long Tứ khoanh tay trước ngực, uể oải nói: "Tôi không đi đấy, cô cắn được tôi chắc?”
Diệp Thanh Trúc giả vờ không nghe thấy bèn nói với Tần Hạo: “Anh cũng có thể về được rồi. Ba đàn em của em phải tầm một tuần nữa mới tới. Tới khi đó em sẽ báo anh. Trong thời gian này đừng khinh suất, cũng đừng rời khỏi thủ đô. Bởi vì kế hoạch có thể thay đổi bất kỳ lúc nào”.
Tìm một người phải đợi ba ngày, tìm thấy rồi còn phải đợi thêm một tuần nữa. Tần Hạo mất hết kiên nhẫn. Nhưng thấy vẻ mặt trịnh trọng của Diệp Thanh Trúc không giống như cố ý làm quá thì anh đành gật đầu.
Khi hai người ra khỏi phòng thì khán giả đã rời đi phân nửa, chỉ còn một số là chưa vội rời đi.
Long Tứ bùi ngùi nói: “Giá như bây giờ có một trái hỏa tiễn nện thẳng xuống đây thì anh nói xem sẽ gây tổn thất tới mức nào? Ở đây toàn là những đại gia có giá cả mấy chục triệu tệ đấy”.
Tần Hạo thản nhiên nói: “Có những người không phải như vậy nữa rồi!”
Trò chơi tiền bạc kích thích mạo hiểm thế này không phải thứ mà ai cũng có thể chơi được. Những người có tiếp nhận trò chơi cũng chưa tới trăm người. Và những người này không phải đều là người của Yến Kinh.
Phần lớn họ tới từ khắp nơi trên đất nước. Vì cuộc cá cược này mà chạy tới đây.
Hai người rời khỏi xưởng, lái chiếc xe rách nát về khách sạn.
Phải đợi thêm bảy ngày nữa. Long Tứ cảm thấy không còn việc gì của mình nữa nên nói là sẽ quay về Trung Hải. Tần Hạo thở phào cứ như muốn đuổi cậu ấy đi ngay vậy. Điều đó khiến Long Tứ cảm thấy khó chịu.
Chỉ còn lại một mình, khoảng thời gian này Tần Hạo thật sự chỉ muốn bay về Trung Hải. Đúng ra mấy ngày nữa là được về rồi, nhưng Diệp Thanh Trúc đã sớm nói với anh rằng sự việc có thể thay đổi bất kỳ lúc nào, và không để anh đi.
Nghĩ tới việc quay về thế nào cũng bị sư phụ bắt đi tiếp nên Tần Hạo đành từ bỏ suy nghĩ đó.
Lúc này anh thấy nhớ nhà vô cùng.
Đâm thuê chém mướn cũng chỉ đến vậy, phải chăng bản thân đã yên bình quen rồi nên đã đem lòng yêu mến những tháng ngày tĩnh lặng của Trung Hải?
Tần Hạo tự nhủ. Anh cảm thấy như vậy cũng tốt. Tốt hơn nhiều so với việc một mình cô đơn lúc này.
Có điều, không phải anh không có suy nghĩ riêng. Đến Diệp Thanh Trúc còn cảm thấy nhiệm vụ lần này khó hơn cả lên trời thì anh cũng không thể cứ ngồi đợi mà không có sự chuẩn bị gì.
Trở về khách sạn. Anh bắt đầu sắp xếp lại những sự việc mà mình đã biết được trong những ngày qua. Suy nghĩ xem có thể ra tay trực tiếp được hay không để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó trở về nhà!
Nhưng trong đó có hai vấn đề quan trọng. Anh không biết nhà họ Diệp đang núp ở đâu. Rất ít người biết tới nơi ở của các thế gia võ lâm. Trần Chính Quang trông như thế nào anh còn không biết. Có khi tìm được nhà họ Diệp thì cũng chẳng biết Trần Chính Quang là ai.
Không thể nào cứ thế giết sạch người nhà họ Diệp được. Điều đó không thực tế. Hơn nữa, người của nhà họ Diệp đâu ra mà xếp hàng đứng sẵn đợi anh tới rồi giới thiệu từng người một.
Tất cả tình báo đều nằm trong tay của Diệp Thanh Trúc. Nhưng cô ấy lại không chịu nói. Thật hết cách. Vòng qua vòng lại, cuối cùng vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của Diệp Thanh Trúc.
Hình như anh chưa từng nghĩ tới việc không biết mình có phải là đối thủ của Trần Chính Quang hay không.
Đây là thói quen Tần Hạo đã hình thành trong quá trình làm sát thủ. Bất luận đối thủ mạnh cỡ nào, cũng đều nghĩ cách tìm ra điểm yếu của họ và giết chết bởi một đòn. Nếu không trúng sẽ lùi lại chứ không bao giờ cân nhắc tới việc đối phương mạnh cỡ nào. Anh cần giết người chứ không phải là đấu võ, không cần phải đấu đàng hoàng làm gì. Nếu như đối thủ mạnh tới mức không có nhược điểm thì cũng hết cách.
Anh tin bản thân mình có mấy cách có thể lấy được mạng của Trần Chính Quang. Loại người sống lâu trong đại gia tộc không có kẻ địch không thể nào mà so sánh được với những người hiểu về thủ pháp giết người. Có thể hạ độc vào cơm canh là có thể dễ dàng xử gọn đối thủ, chứ không cần liều mạng làm gì. Và cũng chỉ có những cái đầu chết tiệt như của Diệp Thanh Trúc mới nghĩ ra được cái trò đó.
Một mình suy nghĩ vô vị trong khách sạn, Tần Hạo cảm thấy thốn vô cùng nhưng cũng hết cách.
Đúng lúc này, không chỉ có mình anh trằn trọc mà Lâm Vũ Hân cũng đang nằm nhìn lên trần nhà suy nghĩ.
Qua thời gian tiếp xúc, Lâm Vũ Hân không còn cảm giác xa lạ với Trần Linh Tố nữa.
Nhưng có một điều duy nhất khiến cô hoang mang là Trần Linh Tố nấu ăn rất dở nhưng ngày nào cũng phải nấu. Dù có chút tiến bộ nhưng sự tiến bộ này không thể đáp ứng được khẩu vị vốn khó tính của Lâm Vũ Hân.
Nhưng cô có thể cảm nhận được tình cảm không nói nên lời và sự dụng tâm mà bà dành cho cô.
Rõ ràng bà ấy là thế hệ đi trước thì đúng ra cô nên tỏ ra kính trọng, vậy mà bà luôn chăm sóc cô như một đứa trẻ vậy.
Lâm Vũ Hân càng nghĩ càng rối rắm, luôn cảm thấy khó giải thích. Thế nhưng Trần Linh Tố rất kiên quyết, cô có nói thế nào cũng không thay đổi được. Vì vậy, mỗi khi chỉ có một mình, cô đều cảm thấy trống rỗng, cảm thấy kỳ lạ.
Cảm giác này cứ như đang được người khác yêu thương hết lòng vậy.
Nhưng rõ ràng đối phương không cần phải làm như vậy!
Trước đây là Tần Hạo chăm sóc cô, bây giờ là sư phụ. Lẽ nào hai người này có duyên với mình thế sao?
Vì vậy, Lâm Vũ Hân tìm một cơ hội thích hợp hỏi thẳng: “Tại sao cô lại đối tốt với cháu như vậy?”
Trần Linh Tố đang thái rau nhoay nhoáy. Rõ ràng có thể nhận ra khả năng dao kéo của bà ấy rất khá nhưng mà nấu ăn thì không ổn chút nào. Bà kinh ngạc, sau đó vô thức nói: “Cô có tốt gì đâu?’
Lâm Vũ Hân nói: “Cô là bề trên, còn ngày nào cũng nấu ăn giặt đồ cho cháu, cháu cảm thấy như vậy không ổn. Hay là ngày mai cháu thuê một người giúp việc về nhé?”
- -------------------