Cô gái liếc nhìn, thấy quần áo của Diệp Thanh Trúc dưới đất, thậm chí tới cả đồ lót cũng có thì kinh ngạc.
“Tiểu Thanh đâu?”
Người phụ nữ tò mò hỏi.
Tần Hạo lập tức cứng họng.
Chỉ nghe thấy Diệp Thanh Trúc ở trong trả lời: “Tôi ở đây. Yên tâm đi. Tôi không sao. Anh ấy sẽ không ăn sống tôi đâu, có ngon lành gì cho cam chứ!”
Quần áo ở đây, người thì bên trong đáy động. Người phụ nữ dường như nghĩ tới điều gì bèn chun mũi, ngửi thấy một mùi lạ, sắc mặt bỗng tái mét, chửi bới: “Đúng là một cặp chó má không biết liêm sỉ! Hừ!”
Tần Hạo nghe thấy vậy thì tức giận: “Này, cô nói năng cẩn thận, mẹ kiếp tôi động chạm tới cô đấy à?”
“Ban ngày ban mặt còn làm chuyện đó trong động, đúng là mặt dày. Đừng hòng ăn cơm ngày hôm nay nữa! Hừ!”
Người phụ nữ vốn đang lấy cơm ra bèn đặt lại, quay mông bỏ đi.
Tần Hạo điên máu đứng đằng sau chửi: “Đồ nhà quê, đợi ông đây thoát ra sẽ đập cô một trận. Khoa trương cái dắm à. Ông cứ thích làm ở đây đấy. Tới mà cắn đây này, mẹ nó!”
Những ngày này anh thực sự bị đám người của Trần gia thôn trấn chỉnh tới mức điên máu. Một người phụ nữ đưa cơm mà cũng dám bật lại khiến anh hơi bị tức.
Thế nhưng có chửi cũng vô ích!
“Không sao, ngủ một giấc, ngày mai mình lại nghĩ cách!”, Tần Hạo thở dài.
Diệp Thanh Trúc hỏi: “Nghĩ cách? Nghĩ cách gì cơ?”
“Ngày mai nói tiếp!”
Tần Hạo vừa nói xong thì đã thấy Diệp Thanh Trúc nằm xuống, gối đầu lên người anh. Cơ thể cô chạm đất, cuộn tròn. Hình như cô cảm thấy hơi lạnh.
Trong khoảnh khắc, trong lòng Tần Hạo bỗng dậy lên niềm thương xót. Cô gái ngốc này.
“Đồ ngốc này, không biết nằm lên người anh ngủ sao!”
Tần Hạo mắng một câu, sau đó ôm chặt Diệp Thanh Trúc vào lòng, để cô nép vào ngực anh, cả người áp sát vào anh.
Cứ như vậy họ ngủ qua một đêm. Sáng ngày hôm sau, cả người Tần Hạo ê ẩm. Anh vận động bên trong hang một hồi lâu mới hồi phục trở lại. Anh chỉ cảm thấy đói meo, tối qua tốn sức quá.
Người đưa cơm vẫn tới. Vẫn là người phụ nữ đó.
Lần này, cuối cùng hai người cũng đã ăn mặc chỉn chu, nên cô gái kia không còn giày vò họ nữa.
Cô gái chẳng nói gì, chỉ lấy cơm canh, rồi nhét thêm một cái bô vào.
“Có thể nào không mang theo cái thứ này khi đưa cơm không? Không thể đi đưa thêm một lần sao?”, Tần Hạo nhìn cái bô lập tức chẳng buồn ăn.
Người phụ nữ bực dọc: “Không cần phải không, vậy thì tôi mang đi!”
“Đặt xuống đi!”
Tần Hạo vội vàng nói.
Thứ này mặc dù tạm thời không cần nhưng sớm muộn gì cũng phải dùng tới.
Hai người ăn uống qua loa. Cô gái kia lại quay mông bỏ đi. Mông cũng to đáo để.
“Cái đồ lẳng lơ này, miệng thì nói là không thèm, thế mà cứ dụ dỗ mình!”
Diệp Thanh Trúc bỗng hô lớn: “Wow, Tần Hạo tên khốn này, dám nói năng như vậy trước mặt em à. Anh thật thà thừa nhận đi, có phải anh định câu cô ta không?”
“Anh chỉ nói thôi mà!”, Tần Hạo lúng túng nói.
“Chồng, anh lợi hại thật đấy, mau xử cô ta đi, để cô ta đi mở hàng rào sắt. Em nhớ là tam trưởng lão xoay bộ phận nào đó, chắc cũng không quá khó đâu. Lên đi anh! Mau dùng nam nhân kế!”
Tần Hạo suýt rớt mông xuống đất, nhìn Diệp Thanh Trúc với vẻ kinh ngạc. Không ngờ, những lời như vậy mà cô ấy cũng nói ra được.
“Em có coi anh là người đàn ông của em không vậy?”, Tần Hạo cảm thấy khó chịu.
“Không hề, anh vậy à?”, Diệp Thanh Trúc trả lời không chút do dự.
Tần Hạo lắc đầu, không muốn đôi co với cô. Anh biết cô lại nói linh tinh thôi. Nghĩ tới chuyện cô nói tối qua anh lên tiếng: “Khởi công nhé?”
“Nào, anh viết những chữ trên tường kia ra, em xem!”, Diệp Thanh Trúc quay người chỉ về phía sau. Cô ấy cũng đi sờ những chữ trên bức tường.
Tần Hạo kinh ngạc: “Em biết à?”
“Biết không nhiều, để xem. Ấy? Anh có vẻ ngạc nhiên nhỉ. Ầy, không cần ngạc nhiên, chị đây ngầu vậy đấy, người trong thôn đều biết cả. Chỉ có người ngoài không biết thôi. Bởi vì những chữ này rất đặc biệt, chỉ có người trong Trần gia thôn mới có cơ hội được học”.
Tần Hạo càng ngạc nhiên hơn. Như vậy quả nhiên Trần gia thôn có cất giấu một bí mật kinh thiên động địa nào đó.
Trước đó một người sờ túi sờ lui chẳng có hiệu quả gì. Bây giờ có thêm người giúp thì tiện hơn nhiều rồi.
Những chữ khắc trên tường to cỡ quả trứng gà nên sờ không khó. Nếu là chữ giản thể thì Tần Hạo có thể biết nó là gì.
Theo như những gì Diệp Thanh Trúc nói. Từ trên xuống dưới sờ nhận biết rõ từng chữ một. Sau đó khắc lại ở cửa hang nơi có ánh sáng, tầm buổi chiều là hai người đã hoàn thành được một nửa.
Còn bức hình to ở chính giữa thì tạm thời không dễ sao chép. Hơn nữa Tần Hạo cũng đã nắm rõ hình đó nên không cần chép lại.
Hai người ồn ào, tay cũng không ngừng làm việc. Tới tối thì họ đã gần như hoàn thành được toàn bộ chữ trên bức tường.
Đợi đến ngày hôm sau, sau khi xác định lại một lần nữa thì hai người bắt đầu cuộc đấu nhận chữ.
Nói là cuộc thi đấu nhưng thực ra chỉ có một mình Diệp Thanh Trúc làm. Tần Hạo đứng bên cạnh làm khán giả.
Diệp Thanh Trúc trông vừa nghiêm túc, căng thẳng vừa chau mày suy nghĩ. Cô đặt ngón tay lên miệng, bất giác cắn phải. Dường như cô đang gặp phải khó khăn.
“Đây hình như là một bộ khẩu quyết công pháp! Nhưng em chưa từng nghe thấy công pháp nào kỳ dị đến vậy, không biết là thứ gì!”
Một lúc lâu sau Diệp Thanh Trúc mới lên tiếng.
Tần Hạo hơi sững sờ, sau đó đột nhiên nghĩ tới lúc người của Trần gia thôn nhốt mình ở đây, Trần Lạc Vũ đã từng nói, ở đây có thứ hay ho. Có thể lấy được hay không thì phải nhờ vào cơ duyên tạo hóa của chính mình.
Hơn nữa, ông ta còn nói, có thể qua được ải thứ hai hay không thì trí tuệ và may mắn có mối quan hệ rất lớn đối với cái hang này.
Lẽ nào đây chính là thứ hay ho đó. Là một công pháp xa lạ hay sao?
Tần Hạo cũng không khỏi kích động khi nghĩ vậy.
Công pháp có thể khắc trên tường đá cùng với con hung thú cổ xưa kia đương nhiên không thể là thứ công pháp tầm thường rác rưởi. Không chừng có khi anh có thể một bước lên tiên cũng nên.
Đương nhiên bản thân anh một chữ cắn làm đôi không biết thì phải dựa vào sự giúp đỡ của Diệp Thanh Trúc.
“Em mau dịch những thứ này ra đi rồi tính!”
Tần Hạo vội vàng nói.
Diệp Thanh Trúc gật đầu. Lúc này, cô không còn giống cô nha đầu hoang dã lắm chuyện bình thường nữa mà trông nghiêm túc vô cùng.
Từng con chữ kỳ lạ được Diệp Thanh Trúc dịch ra giản thể. Từng chữ khắc trên bức tường có một bộ phận Diệp Thanh Trúc cũng không biêt nên đành đánh dấu lại.
Điều này khiến Tần Hạo vô tình nghĩ tới một chuyện cười.
“Tôi và ông xã cứ gạch gạch vẽ vòng tròn với nhau cho tới tận trời sáng…”
- -------------------