Tần Hạo phút chốc mặt mày biến sắc.
Trong đầu anh hồi tưởng lại một đêm mưa gió, tia chớp chiếu rọi lên vách đá trơn nhẵn làm hiện lên bức tranh ác thú đáng sợ.
Lúc đó anh chỉ nhìn thoáng qua đã bị dọa cho sợ đến thổ huyết. Vậy mà bây giờ còn bắt anh nhìn nó trong thời gian một tuần hương, thế chẳng phải muốn lấy mạng anh hay sao?
Tần Hạo vô thức siết chặt nắm đấm, do dự không biết có nên nhìn nó hay không?
Đợi lát nữa, anh sẽ nhắm mắt lại?
Giọng của Trần Lạc Vũ vọng đến bên tai anh.
"Cậu nhắm mắt hay mở mắt thì cũng như vậy cả, bởi vì bức tranh đó sẽ trực tiếp đi vào trong tiềm thức của cậu! Cho cậu chút thời gian chuẩn bị, chuẩn bị xong thì báo chúng tôi một tiếng".
Tần Hạo ngoài mặt thì toát mồ hôi hột nhưng trong lòng thì suýt chút nữa cười xỉu.
Cái này mà cũng gọi là ải thứ hai sao?
Ha ha! Đừng nói là nhìn nó trong một tuần hương, dù có nhìn cả ngày thì cũng chẳng việc gì. Ngày nào mà ông đây chẳng nhìn, sớm đã nhìn quen rồi.
Cảnh tượng mà tia chớp chiếu sáng trong đêm mưa hôm đó sớm đã in sâu vào trong tâm trí anh. Lúc không có việc gì làm, Tần Hạo lại hồi tưởng lại một lần, cũng coi như là xem lại cảnh tượng đó một lần nữa, ngày nào cũng vậy. Ban đầu anh còn cảm thấy con ác thú đó rất đáng sợ khiến anh không dám nghĩ nhiều. Thế nhưng, sau này khi anh đã luyện thành công pháp lại cảm thấy nó không còn đáng sợ như ban đầu nữa.
Giả vờ sợ sệt chẳng qua là không muốn khiến cho hai ông già họ Trần biết được bí mật của anh. Ải thứ hai này qua được là cái chắc. Còn ải thứ ba giờ vẫn chưa biết là thử thách gì, Tần Hạo lúc này vẫn chưa thể chơi bài ngửa, đề phòng hai ông già này lại nâng cao độ khó.
"Chết thì chết, bắt đầu đi!"
Tần Hạo nghiến răng, giả bộ như đang liều mạng.
Trong lúc anh nhắm mắt trấn tĩnh, Diệp Thanh Trúc đã bị hai vị trưởng lão xua đi. Lúc này, trước cửa động chỉ còn lại ba người.
Tần Hạo đứng trước sơn động rồi bước vào trong vài bước.
Trần Bán Hiền bước tới một bên của vách đá, đột ngột khởi động một thứ gì đó. Chỉ nghe tiếng những tảng đá dịch chuyển từng hồi và tiếng nổ rền vang của mặt đất.
Tần Hạo cũng không khỏi thất kinh.
Những âm thanh này thật là khủng bố quá đi?
Đột nhiên, chỉ thấy trên đỉnh sơn động mở ra một cái giếng trời. Một tia sáng lóe mắt không biết từ đâu rọi tới, bỗng chốc chiếu sáng cả sơn động.
Bức tranh ác thú kia cũng ngay lập tức xuất hiện trước mắt Tần Hạo.
Mặc dù cảnh tượng này đã xuất hiện trong đầu anh vô số lần. Thế nhưng, đó chỉ là anh tưởng tượng lúc luyện tập, còn đối diện trực tiếp như thế này thì mới là lần thứ hai.
Nếu so sánh thì luồng khí của ác thú lần này càng đáng sợ, giống như một luồng sát khí hừng hực thực sự xâm nhập vào trong đầu anh. Tần Hạo không kìm được mà cả người run lên bần bật, mũi và miệng đều chảy ra máu tươi.
Còn Trần Lạc Vũ và Trần Bán Hiền sớm đã né sang một bên, vốn dĩ không thể nhìn thẳng vào bức tranh hung thú này.
"Sát khí của loài hung thú từ thời thượng cổ thật đáng sợ, thực sự quá lợi hại!", Tần Hạo trong lòng không khỏi cảm thán.
Có điều, ông đây luyện kiếm khí Cửu Chuyển Thần Kiếm Quyết. Nếu ông đây giở hết mọi chiêu ra thì cũng chẳng thèm sợ ngươi.
Nét mặt Tần Hạo đột nhiên đanh lại lạnh như băng, kiếm khí trong người ngưng tụ thành hình một thanh kiếm sắc nhọn, đâm thẳng vào tiềm thức, chống lại luồng sát khí của con ác thú đang xâm nhập vào trong đầu anh.
Hai luồng khí đều vô cùng lợi hại tranh đấu kịch liệt, không bên nào chịu thua.
Đầu Tần Hạo đột nhiên đau đớn như muốn nổ tung ra, anh ôm lấy huyệt Thái Dương mà rên rỉ.
Ở ngoài sơn động, nét mặt hai vị trưởng lão vô cùng kì dị.
"Tên nhóc này vậy mà vẫn chưa ngã quỵ sao? Lại còn có thể đứng vững rồi kêu la thành tiếng?"
Lời này vừa dứt, Tần Hạo không chịu nổi nữa mà quỳ sụp xuống đất.
Hai luồng khí trong cơ thể đang tranh đấu kịch liệt bất phân thắng bại. Càng như vậy thì Tần Hạo càng đau đớn, nơi ấn đường của anh đột nhiên xuất hiện hai luồng ánh sáng kì dị một đỏ một xanh. Ánh sáng màu đỏ chính là luồng khí của con ác thú, còn màu xanh lam kia chính là Phá Thiên kiếm khí.
Hai luồng khí vừa quấn lấy vừa chèn ép nhau, luồng ánh sáng kì dị cũng trở nên vặn vẹo.
"Ông đây không tin là không diệt được ngươi, đi chết đi!", Tần Hạo nghiến răng, đột ngột đứng bật dậy, gầm lớn một tiếng. Toàn bộ kiếm khí trong người anh được ngưng tụ lại, lao về phía luồng khí màu đỏ như máu kia.
Kiếm khí màu xanh lam đột nhiên dâng trào dữ dội, trước mắt sắp đánh bại luồng khí của con ác thú, trục xuất nó khỏi tiềm thức của Tần Hạo.
Đột nhiên, một tiếng gầm phẫn nộ như tiếng gầm của loài ác thú thượng cổ rền vang trong đầu Tần Hạo.
“Á!”
Tần Hạo kêu lên thảm thiết, bất giác đưa tay lên bịt kín tai, cả người run rẩy rồi một lần nữa quỳ sụp xuống đất.
Ở bên ngoài, một tuần hương đã sắp cháy hết.
Hai vị trưởng lão nhà họ Trần bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt như không thể ngờ tới.
Tần Hạo không ngờ lại có thể kiên cường đến tận bây giờ. Chỉ cần thêm khoảng một phút nữa là anh đã qua được ải này!
Ải thứ hai vốn dĩ trước giờ không ai qua được mà hôm nay lại bị phá vỡ một cách khá dễ dàng.
Hơn nữa, người này lại là một kẻ từ nơi khác tới mà ban đầu tất cả mọi người đều xem thường.
Trên người Tần Hạo thậm chí không có huyết mạch của họ Trần, vậy mà tại sao lại có thể chịu đựng được luồng khí của ác thú tấn công vào tiềm thức như vậy?
Về điểm này, bọn họ nghĩ mãi cũng không hiểu.
Trên thực tế, con ác thú này đã có từ rất lâu về trước, lâu đến nỗi hai vị trưởng lão cũng không biết chính xác được thời gian mà nó xuất hiện. Người biết bí mật này có lẽ chỉ có Đại trưởng lão.
Thế nhưng, không biết đến bao giờ Đại trưởng lão mới xuất quan.
Tần Hạo bị tiếng gầm đó đả thương đến nỗi thất khiếu chảy máu. Lúc này, anh mới biết mình quá chủ quan. Sức mạnh của con ác thú này vượt xa tưởng tượng của anh.
Lúc này, kiếm khí trong cơ thể anh về cơ bản đã bị tiếng gầm của con ác thú này làm cho tiêu tán.
Lúc này, Tần Hạo đột ngột mở mắt thì nhìn thấy vách đá nhẵn bóng trước mặt. Giờ anh mới phát hiện cả vách đá này được tạo nên bởi một khối ngọc thạch nhẵn bóng.
Trên khối ngọc thạch không chỉ có bức tranh ác thú mà còn có cả những văn tự cổ về công pháp.
"Nhớ kỹ, vòng hai này là kiểm tra về trí tuệ!"
Tần Hạo đột nhiên nhớ đến điều Diệp Thanh Trúc từng nói với anh. Nếu đây là vòng kiểm tra trí tuệ thì có phải ngay từ đầu anh đã đi sai hướng rồi không?
Luồng khí đỏ như máu trong tiềm thức của anh ngày càng lớn mạnh, tâm trí của Tần Hạo như thể sắp bị ăn mòn đến nơi. Đến lúc đó, anh sẽ mất đi ý thức của chính mình, chỉ còn cái vỏ là con ác thú khát máu.
Trước mắt thấy sắp toang đến nơi rồi, Tần Hạo bèn cắn chặt răng, nhất quyết không chịu bỏ cuộc. Chỉ trong một khoảnh khắc đó mà anh nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Trên tấm bia đá ở trước cửa Trần gia thôn có viết dòng chữ lớn, trên chữ có kiếm ý.
Lần đầu tiên nhìn thấy tấm bia đá đó, Tần Hạo cảm thấy bị dao động. Chân khí trong người anh khi đó còn chưa được chuyển hóa thành kiếm khí. Cho nên, khi thấy được kiếm ý trong những ký tự đó, anh không khỏi cảm thấy kính sợ.
"Chữ!"
"Kiếm ý!"
"Ta hiểu rồi!"
Tần Hạo đột nhiên lóe lên một ý tưởng, dường như đã nghĩ ra cách gì đó, vẻ mặt anh thoáng vui mừng. Anh nhìn chăm chăm vào dòng chữ trên vách đá, sau đó phát hiện ra vị trí và trình tự giữa các chữ không như bình thường là từ trên xuống dưới, có chữ còn lệch khỏi quỹ đạo, có chữ to chữ nhỏ.
Nhìn qua thì thấy nó lộn xộn bừa bãi, nhưng thực tế khi xâu chuỗi chúng lại với nhau lại đem đến cho người ta một cảm giác rất kì lạ.
- -------------------