“Bình thường tôi không đánh phụ nữ. Nhưng cũng sẽ có những trường hợp đặc biệt!”, Tần Hạo khẽ cười. Bỗng nhiên, anh đập tay thật mạnh lên chiếc bàn bên cạnh. Chiếc bàn ấy từ từ nứt ra rồi vỡ nát.
Cả hai người phụ nữ há hốc mồm.
“Anh… Anh ta đi rồi!”, hai người họ không dám giấu diếm nữa, vội vàng nói ra điều mà mình biết.
Diệp Bằng Trình dặn cả hai chủ động sà đến bên Tần Hạo, kẻ ôm người ấp. Anh ta nghĩ Thẩm Giai Oánh sẽ giận dữ bỏ về, sau đó anh ta sẽ len lén chạy theo, chặn đường Thẩm Giai Oánh. Cứ ngỡ sẽ phản bại thành thắng, nào ngờ, Thẩm Giai Oánh lại không rời đi.
Sắc mặt Tần Hạo tối sầm lại. May mà Thẩm Giai Oánh không nóng nảy gạt tay anh ra, bằng không, hậu quả sẽ rất khó nói.
Tên Diệp Bằng Trình này cũng gan lắm!
Tần Hạo châm một điếu thuốc, vừa hút vừa trầm tư. Thẩm Giai Oánh âm thầm đến bên Tần Hạo, khoác lấy tay anh. Nở nụ cười dịu dàng nhìn anh, dẫu im lặng cũng hiểu lòng đối phương.
Nghĩ đến những lời vừa rồi của hai người phụ nữ kia, Thẩm Giai Oánh sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Cô thật sự không ngờ tên Diệp Bằng Trình ấy lại mưu mô xảo quyệt đến thế. Bộ dạng thân thiện vừa nãy của anh ta hóa ra đều là giả vờ.
Nếu không nhờ Tần Hạo giữ cô lại, có lẽ bây giờ cô đã bị Diệp Bằng Trình chặn lại giữa đường. Không biết đến khi ấy cô sẽ lâm vào tình cảnh như thế nào!
“Đi thôi!”
Tần Hạo hút thuốc xong thì vứt xuống đất, đoạn quay sang nói với Thẩm Giai Oánh.
Khẽ gật đầu, Thẩm Giai Oánh cũng chẳng muốn nán lại nơi này nữa.
“Các cô cũng đi cùng đi!”, Tần Hạo nói với hai chị em sinh đôi. Ánh mắt lạnh lùng, không cho phép từ chối khiến cả hai chị em chẳng dám nói câu nào.
Anh lái xe đưa ba người phụ nữ rời khỏi quán bar. Thẩm Giai Oánh ngồi cạnh Tần Hạo. Hai cô gái ăn mặc hở hang kia thì ngồi ghế sau.
“Sao hai người lại ở đây?”
Tần Hạo chợt nghiêm nghị cất lời.
Thẩm Giai Oánh ít nhiều gì cũng có phần phản cảm trước những phụ nữ thế này. Cô hỏi: “Sao phải làm nghề này?”
Tần Hạo không nói gì, chỉ nhìn họ qua gương chiếu hậu. Vẻ mặt của hai chị em đều rất ảo não.
“Vì kiếm được tiền!”, dường như Yên Yên không nhận ra hàm ý trong câu nói của Thẩm Giai Oánh, bèn thản nhiên đáp.
Oanh Oanh kéo tay em gái rồi vội vàng giải thích: “Chúng tôi cũng không còn cách nào khác! Tên Diệp Bằng Trình ấy đáng sợ lắm. Hai chị em tôi vốn dĩ đã kết hôn rồi. Nhưng mà…”
Tần Hạo cảm thấy hơi bực mình. Hai người phụ này không đơn giản chút nào.
Những phụ nữ có thể theo Trúc Diệp Thanh và Tần Yên Nhiên tuyệt đối không tầm thường.
Nhưng phận phụ nữ dễ tìm được sự đồng cảm với nhau. Thẩm Giai Oánh lại còn là người biết lắng nghe người khác. Như thể cảm nhận được nỗi khổ của hai chị em khi phải làm nghề này, Thẩm Giai Oánh rất muốn chia sẻ cùng họ.
“Bố mẹ mất sớm nên hai chị em tôi từ bé đã nương tựa lẫn nhau. Nhờ vẻ ngoài xinh đẹp, bọn tôi cố gắng học thật giỏi, sau khi tốt nghiệp đã tìm được công việc rất tốt. Sau đó, tôi quen được chồng mình rồi kết hôn!”
Oanh Oanh vừa nói vừa nước mắt giàn giụa. Bầu không khí trong xe vô cùng buồn bã.
“Em gái tôi tốt nghiệp xong cũng được gả cho một người thuộc tầng lớp trí thức. Chính vì bọn tôi là chị em sinh đôi, lại có ngoại hình xinh đẹp, nên mới bị tên ác ma Diệp Trình Bằng nhắm trúng.”
Oanh Oanh càng kể càng đau buồn, không nói nên lời được nữa.
Thẩm Giai Oánh cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của họ, cảm thấy tên Diệp Bằng Trình đúng là cặn bã.
Nhưng Tần Hạo nhìn qua gương chiếu hậu lại thấy rất lạ. Tuy cô chị trông tội nghiệp là thế, nhưng cô em lại có vẻ mù mờ, tựa như không hiểu chị mình đang nói gì.
Tần Hạo khẽ nhíu mày, nhếch môi cười đểu.
Oanh Oanh nói tiếp: “Sau đó, chồng tôi gặp tai nạn giao thông rồi qua đời. Nghĩ đây là chuyện ngoài ý muốn, tôi đau lòng lắm. Nhưng chỉ vài ngày sau khi chồng tôi ra đi, Diệp Bằng Trình cho người bắt cóc tôi, còn cưỡng hiếp tôi rồi chụp ảnh lại…”
“Diệp Bằng Trình ép tôi làm những chuyện mà tôi không muốn làm. Dần dà, tôi không chịu đựng được nữa. Số ảnh kia có bị công khai cũng mặc kệ, tôi không muốn nghe lời Diệp Bằng Trình nữa. Nhưng rồi, tên ấy lại dùng em gái để uy hiếp tôi.”
“Không còn cách nào khác, tôi đành tiếp tục sống trong nhục nhã dưới sự kiểm soát của Diệp Bằng Trình. Cứ nghĩ rằng làm như vậy sẽ có thể bảo vệ được em gái. Nhưng không ngờ, đến một ngày, em rể tôi đã bị người ta đánh để trọng thương, suýt nữa biến thành người thực vật.”
“Hai chị em tôi làm gì có tiền chạy chữa, chỉ biết cầu xin tên ác ma Diệp Bằng Trình. Em gái tôi thương chồng lắm. Không còn cách nào nữa, bọn tôi chỉ đành chịu tủi nhục dưới thân Diệp Bằng Trình. Nhưng hai chị em tôi đều là nạn nhân. Mọi chuyện đều bị tên Diệp Bằng Trình ấy khống chế. Thứ tên họ Diệp ấy muốn chính là thân xác của hai chúng tôi!”
Oanh Oanh nức nở nói, vô cùng cảm động. Khóe mắt Thẩm Giai Oánh cũng ướt nhòe.
Tần Hạo lập tức rùng mình. Bịa chuyện vớ vẩn quá rồi đấy!
“À, phải, em gái tôi chịu đả kích lớn như vậy nên đã ốm một thời gian dài. Sau khi tỉnh lại, nó không còn nhớ rõ chuyện xảy ra trước đó nữa. Bây giờ nó đã đỡ nhiều rồi, nhưng đôi khi vẫn sẽ không nhớ được!”
Thấy vẻ hoài nghi của Tần Hạo, Oanh Oanh vội vàng giải thích.
Nhận ra Oanh Oanh đang siết chặt tay, bộ dạng có vẻ căng thẳng, Tần Hạo cũng rơi vào trầm tư.
Hai chị em này thật không đơn giản. Diễn kịch giỏi lắm!
Anh không biết mục đích bịa chuyện của họ là gì. Nhưng chuyện khiến Tần Hạo cảm thấy khó chịu chính là hai chị em này lại gạt Thẩm Giai Oánh. Nhìn vẻ mặt buồn bã của Thẩm Giai Oánh khiến Tần Hạo vừa buồn cười vừa xót xa.
“Tên Diệp Bằng Trình khốn nạn thật đấy. Sao ông trời không trừng phạt loại người này nhỉ? Cho sét đánh chết là được!”, Thẩm Giai Oánh phẫn nộ nói, chẳng mấy khi cô lại bật ra một câu nguyền rủa.
Tần Hạo cười bảo: “Ông trời chẳng lo đến chuyện này đâu, ha ha. Nhưng mà ông trời không làm thì cứ để tôi!”
Anh vừa nói vừa đưa mắt quan sát nét mặt của hai chị em.
Quả nhiên, Oanh Oanh nhìn sang em gái rồi khẽ gật đầu, trông vô cùng bí ẩn.
“Hai người này lại muốn giở trò gì đây?”
Tần Hạo thầm suy đoán, nhưng cũng chẳng quá bận tâm chuyện này.
Ít lâu sau, xe chạy đến một ngã tư vắng người. Bỗng nhiên, từ ba ngả đường còn lại đều xuất hiện một chiếc xe đang lao nhanh về phía xe Tần Hạo.
Chỉ trong chớp mắt, Tần Hạo đột ngột bẻ tay lái. Xe xoay một trăm tám mươi độ, tránh khỏi va chạm với ba chiếc xe kia.
Thẩm Giai Oánh ngồi ở ghế trước vẫn còn đỡ. Hai chị em ngồi sau hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, hoảng sợ đến mức la hét thất thanh.
- -------------------