Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi nhổ vào! Muốn giết thì giết. Cô tưởng giết được tôi rồi Thanh Bang của Trung Hải sẽ thuộc về cô sao? Mơ đi!”

Đỗ Thanh vừa cười lạnh lùng, vừa nhìn người phụ nữ xinh đẹp mà nguy hiểm trên võ đài, trong lòng khẽ rùng mình.

Điều duy nhất mà Đỗ Thanh hy vọng bây giờ chính là địa bàn bên ngoài của hắn ta sẽ không xảy ra chuyện. Bằng không, dù hôm nay hắn ta có thoát được, thì ra ngoài cũng sẽ mất mạng.

“Vậy sao?”

Diệp Thanh Trúc chẳng hề bận tâm đến thái độ xấc xược ngang ngược của Đỗ Thanh. Cô ta chỉ lấy điện thoại ra gọi và mở loa ngoài.

Cuộc gọi được kết nối.

Tất cả nín thở ngước nhìn người phụ nữ xinh đẹp hệt như một nữ hoàng đang đứng dưới ánh đèn võ đài, nhịp tim cũng đập nhanh thêm vài phần.

“Chị Trúc, mọi chuyện đã xong xuôi. Những kẻ không ngoan ngoãn nghe lời đều bị xử lý. Chị còn căn dặn gì nữa không?”

Ngay khi giọng nói này vang lên, Đỗ Thanh đã nghe như sét đánh ngang tai, vẻ mặt không thể nào tin nổi.


Những người bên cạnh hắn ta cũng sợ đến tái mặt.

Người vừa lên tiếng trong điện thoại rất quen thuộc. Đó chính là trợ thủ đắc lực của Đỗ Thanh.

Chỉ là không ngờ, người nọ lại phản bội Đỗ Thanh để đi theo Diệp Thanh Trúc.

“Khốn nạn. Mày là thằng phản bội! Tao sẽ không cho mày được chết yên thân!”, Đỗ Thanh giận dữ chửi ầm lên.

Vẫn nở nụ cười rạng rỡ, Diệp Thanh Trúc nói với người ở đầu dây bên kia: “Xem ra chủ cũ của cậu đang rất không hài lòng về cậu đấy. Có muốn nhắn gửi gì không?”

Trong điện thoại vang lên một tràng cười khinh bỉ.

Một lúc lâu sau đó, tiếng cười ngớt dần, người nọ mới cất lời.

“Đỗ Thanh, bất ngờ lắm hả? Cảm thấy kích thích chứ? Bây giờ đang hối hận lắm phải không? Hối hận vì lẽ ra không nên đối xử với tao như thế?”

Đỗ Thanh phẫn nộ mắng: “Đúng là tao hối hận. Hối hận vì đã không băm mày ra cho chó ăn!”

“Chậc, mắng tiếp đi chứ! Sao lại không nói gì nữa? Ha ha, chị Trúc đã đồng ý với tao rồi. Hiện giờ mày mắng chửi tao thế nào thì tao sẽ xử mày thế đấy. Nếu mày muốn uống máu, rút gân, lột da tao, thì kết cục của mày cũng sẽ y như vậy! Mỗi một câu mày mắng chửi tao, đều sẽ được áp dụng lên người mày! Tiếp tục mắng đi!”

Những lời này đã khiến Đỗ Thanh kinh hãi đến mức hồn xiêu phách lạc.

Rất lâu sau đó, Đỗ Thanh mới đau đớn nhắm nghiền mắt lại. Hắn ta ngã xuống đất, cả người mềm nhũn, không thốt ra được câu nào.

“Ha ha, Đỗ Thanh, lúc mày chơi em gái tao, chắc chẳng ngờ rằng ngày hôm nay sẽ có kết cục này nhỉ? Mày thật sự cho rằng tao không biết em gái tao chết như thế nào hay sao? Ha ha. Thất tình, nghĩ không thông nên nhảy lầu. Chậc, một lý do ngu ngốc như vậy mà mày cũng nghĩ ra được, nên xem lại trí thông minh đi nhé!”

Diệp Thanh Trúc khẽ cười: “Làm xong việc thì đến đây, giao tên này cho cậu đấy. Chị Trúc bây giờ đổi ý rồi, dù tên này có muốn theo thì chị đây cũng không cần nữa. Ha ha!”

“Cảm ơn chị Trúc!”

Cuộc gọi kết thúc.

Diệp Thanh Trúc đưa mắt nhìn về phía Sử Đông Lai.

“Biết nên làm thế nào rồi chứ?”

Sử Đông Lai thầm toan tính rồi vội vàng lên tiếng: “Tôi biết, tôi biết rồi, chị Trúc. Sau này tôi sẽ là một thành viên của Thanh Bang. Sử Đông Lai tôi sẵn lòng đưa tập thể hội Đông Hưng gia nhập Thanh Bang.”

Nét cười vẫn hiện trên gương mặt Diệp Thanh Trúc. Đoạn, cô ta cất lời: “Là kẻ đứng đầu, mà lại phản bội để dựa dẫm vào chủ mới nhanh như thế. Loại người như vậy, tôi thật không dám thu nạp, có giữ lại cũng chẳng ích gì!”

Đoàng!

Tiếng súng vang lên, bắn thẳng vào vùng giữa chân mày của Sử Đông Lai. Hắn ngã xuống và chết ngay tại chỗ.

Những người của Trung Hải lập tức toát mồ hôi đầy đầu.

Trong ba bang bốn hội,

Đại ca hội Đông Hưng – Sử Đông Lai đã chết. Hai đàn em của hắn cũng bị diệt sạch.

Hội trưởng hội Trung Tín – Nhiêu Văn Trung vừa chết trên võ đài, mấy tên đàn em cũng bị tóm gọn. Bây giờ chúng như rắn mất đầu, là thời điểm thích hợp nhất để thu nạp cả bọn.

Hội trưởng hội Nhân Nghĩa – Châu Nghĩa Phu đã sáu mươi bảy tuổi, già lắm rồi. Chưa cần Diệp Thanh Trúc lên tiếng, Châu Nghĩa Phu đã tự động quy hàng.

Dù sao thì hội Nhân Nghĩa cũng là tổ chức hoạt động kém nhất trong ba bang bốn hội. Không ai tiếp quản, Châu Nghĩa Phu còn đang lo lắng đám anh em sẽ không sống tiếp được!

Hội trưởng hội Thiên Long – Đoàn Thiên Long cũng năm mươi, sáu mươi tuổi rồi. Ông ta vừa có cháu trai, gia đình ấm êm con cháu đầy đàn, nên vẫn chưa muốn chết. Tuy có chút không cam tâm tình nguyện, nhưng Đoàn Thiên Long cũng giống như Châu Nghĩa Phu vậy, đành phải chấp nhận cúi đầu trước Diệp Thanh Trúc.

Còn Tương Long – đại ca của Long Bang thì bị đàn em của Diệp Thanh Trúc lôi cổ đến. Mặt mũi hắn ta trắng bệch, trông rất suy yếu, như thể sẽ ngất đi bất kỳ lúc nào.

Đàn em của Diệp Thanh Trúc vốn đang định bóp cò giải quyết hắn ta, vì Long Bang cũng bị họ khống chế trước khi đến đây rồi. Sống chết của Tương Long đã chẳng còn quan trọng. Thế nhưng, Diệp Thanh Trúc lại ra lệnh dừng tay.

Vì đối với một số người, sống còn đau khổ hơn là chết!

Ở hiện trường, người duy nhất từ đầu đến cuối vẫn chưa lên tiếng, chính là Triệu Tứ Hải.

Rốt cuộc, cũng đến lượt hắn.

“Vậy còn ông?”, Diệp Thanh Trúc nhìn ông Tứ đỉnh đỉnh đại danh bằng vẻ nửa cười nửa không.

Triệu Tứ Hải cười khổ. Liếc nhìn đám người Tần Hạo, hắn thở dài. Đoạn, hắn vừa ngoảnh đầu lại vừa đáp: “Chuyện đã đến nước này, tôi còn có thể nói gì đây?”

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!”

Diệp Thanh Trúc cười nói: “Ở Ninh An, tôi đã được nghe danh ông Tứ từ lâu. Nghe nói các anh em dưới trướng quản lý của ông Tứ đều làm việc rất tốt, rất có tiếng tăm. Ai cũng khen ông Tứ là vị đại ca trọng nghĩa khí. Vậy thì từ nay về sau, chuyện ở Trung Hải sẽ giao cho ông xử lý. Thấy thế nào?”

“Tôi có thể từ chối sao?”, Triệu Tứ Hải lại cười khổ.

Cô ta vừa lắc ngón tay vừa đáp: “Đương nhiên là không. Ngày mai tôi phải về Ninh An rồi, không có thời gian xử lý chuyện ở đây. Ha ha. Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc người nhà của ông thật tử tế. Tuy Ninh An không phát triển như Trung Hải, nhưng môi trường sống tốt lắm. Bọn họ sống ở đó sẽ rất vui vẻ! Ông cứ yên tâm làm việc là được.”

Sắc mặt Triệu Tứ Hải tái hẳn đi.

Vương Tú Quân cũng trở nên căng thẳng.

Không ngờ Diệp Thanh Trúc lại ra tay thâm độc như vậy. Cô ta khống chế cả gia đình của Triệu Tứ Hải rồi.

Sa sầm mặt mũi, Triệu Tứ Hải cất lời: “Người thân của tôi mà mất một cọng tóc nào thì cô biết hậu quả rồi đấy!”

Diệp Thanh Trúc cười đáp: “Thế là không chọ họ gội đầu luôn à? Trời đang nóng lắm đấy, làm vậy có vẻ không được tốt lắm? Ha ha. Ông Tứ cứ yên tâm. Tôi đảm bảo họ vẫn ổn. Đương nhiên, tôi cũng hy vọng ở Trung Hải cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Bằng không thì rất khó nói!”

Triệu Tứ Hải nghiêm mặt, không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng, tầm mắt của Diệp Thanh Trúc cũng hướng đến hai người đứng trước mặt Vương Bảo.

“Hai vị hẳn là người của Vương thái tuế của Thiết Huyết Vương Triều nhỉ? Anh mập đây, để tôi đoán xem, chắc là con trai của Vương thái tuế? Vậy còn hai người? Sao không tự giới thiệu một chút nhỉ?”

Diệp Thanh Trúc nheo mắt cười hỏi, ánh nhìn ghim chặt vào Tần Hạo.

Không hiểu sao, Diệp Thanh Trúc luôn cảm thấy người đàn ông này hơi nguy hiểm, có điều gì đó không ổn ở anh.

Hai ông lão đưa mắt nhìn nhau. Vị gầy như cây sào trầm giọng nói: “Hai lão đây đúng là người của Vương thái tuế. Chắc cô cũng biết động đến người của thái tuế thì sẽ có kết cục ra sao chứ!” . truyện tiên hiệp hay

Khẽ lắc đầu, Diệp Thanh Trúc cười cười trả lời: “Thời thế thay đổi rồi! Hai vị đây thân thủ có giỏi đến mức nào đi nữa cũng đâu thể đọ lại súng tiểu liên nhỉ?”


Cả hai ông lão đều biến sắc.


Chính xác. Bọn họ có mạnh đến mấy, thì cơ thể con người cũng chẳng thể đấu lại súng đạn.


Diệp Thanh Trúc bỗng bật cười: “Nhưng mà, tôi sẽ cho các người chết một cách tử tế nhất!”


- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK