Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô là Diệp Thanh Trúc?”

Đỗ Thanh cũng không chịu thua kém, thẳng thắn hỏi lại đối phương.

Diệp Thanh Trúc nhìn hắn ta nửa cười nửa không, nói bằng giọng điệu đầy thâm ý: “Ngồi cho vững cái ghế của mình nhé!”

“Yên tâm, tôi ngồi rất vững!”, Đỗ Thanh khinh khỉnh đáp lại.

Nhưng lúc hắn ta nói ra câu này, quả thật có phần không chắc chắn.

Dù sao thì Đỗ Thanh cũng đã thua trong ván cược vừa rồi. Võ sĩ dưới trướng hắn ta bại trận trước cao thủ Sói Cô Đơn đến từ thành phố Ninh An. Như thế cũng tương đương với việc Trung Hải đã thua dưới tay Ninh An.

Diệp Thanh Trúc cười ha hả: “Thế à? Vậy tôi muốn hỏi một câu, tiếp theo đây các người còn võ sĩ nào ra trận không? Liệu có ai dám khiêu chiến cao thủ của Thanh Bang chúng tôi nữa hay không?”

Mặt mũi Đỗ Thanh cứng đờ, trong lòng thoáng chút bực bội. Trong câu nói vừa rồi của Diệp Thanh Trúc, “Thanh Bang” tức là chỉ có Thanh Bang của cô ta, còn Thanh Bang của Trung Hải chẳng là cái thá gì!

Lúc này, những người ở đây mới biết cao thủ Sói Cô Đơn đến từ Thanh Bang của thành phố Ninh An, cũng chính là đàn em của Diệp Thanh Trúc!

Mục đích hôm nay đến đây của người phụ nữ này chính là gây chuyện.


“Ha ha, khinh hội Đông Hưng của chúng tôi không có ai sao?”, hội trưởng hội Đông Hưng – Sử Đông Lai cảm thấy chướng tai, đáp trả bằng nụ cười đầy giả tạo.

Vừa nói, Sử Đông Lai vừa nghiêng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu với tên đàn em bên cạnh mình. Tên đàn em ấy lập tức đứng dậy rồi bước về phía võ đài.

Sử Đông Lai nói bằng giọng thách thức: “Bang chủ Diệp đã nói thế thì Sử Đông Lai tôi đành tiếp cô vậy! Nói đi, muốn chơi thế nào?”

Thế này là sắp đặt cược rồi!

Diệp Thanh Trúc khẽ mỉm cười. Khoảnh khắc gương mặt của cô ta xuất hiện nụ cười, gần như toàn bộ đàn ông ở đấy đều hai mắt sáng rỡ.

“Tiền đối với chúng tôi, dù nhiều, cũng chỉ là một dãy số mà thôi. Thua bao nhiêu tiền cũng kiếm lại được, chán lắm. Muốn cược thì phải chọn thứ gì không thể lấy lại một khi đã mất. Dám cược không?”

Nụ cười của Diệp Thanh Trúc rất đẹp. Nhưng ít ai có thể nhìn ra sự nguy hiểm chết người ẩn sau nụ cười ấy.

Sử Đông Lai lạnh lùng nói: “Bớt nói mấy lời thừa thãi đi. Cô muốn cược gì?”

Khẽ nở nụ cười, Diệp Thanh Trúc đột nhiên vén tay áo bên phải, để lộ cánh tay trắng trẻo mịn màng. Cô ta bật cười: “Cược một cánh tay. Dám hay không?”

Mặt Sử Đông Lai tái đi.

Những người ở đấy đều nín thở. Một nửa trong số họ nhìn chăm chú vào Sử Đông Lai. Chỉ cần Sử Đông Lai đồng ý, hôm nay họ sẽ có thể chứng kiến một cánh tay bị chặt.

Nửa còn lại thì hướng ánh mắt về phía cánh tay của Diệp Thanh Trúc.

Người phụ nữ này được gọi là Trúc Diệp Thanh quả không sai. Không chỉ độc ác với kẻ khác, cô ta còn độc ác với bản thân mình.

Cô ta tự tin thắng cược đến vậy ư?

Trong lòng Sử Đông Lai đang hối hận phát khóc. Nhưng đã đến bước này rồi, không còn đường lùi, trừ phi Sử Đông Lai không muốn dung thân ở Trung Hải nữa.

Có thua cược cũng không hổ thẹn, dũng khí chẳng bằng một người phụ nữ mới là nỗi nhục lớn hơn cả. Hôm nay Sử Đông Lai mà rút lui thì sẽ trở thành trò cười lưu truyền về sau, mãi mãi không ngóc đầu lên được.

Đàn ông luôn rất sĩ diện, Diệp Thanh Trúc đã đánh trúng điểm này.

Sử Đông Lai nghiến răng đáp: “Cược thì cược, ai sợ ai?”

“Mang bàn đến đây!”

Diệp Thanh Trúc làm như cô ta mới là chủ ở nơi này, ra lệnh với đàn em của Triệu Tứ Hải. Đoạn, cô ta bổ sung: “Lấy thêm một con dao nữa!”

Tên đàn em kia dường như vô cùng bất mãn trước giọng điệu ra lệnh của cô ta, nhưng không dám phản ứng lại. Liếc nhìn Triệu Tứ Hải, thấy hắn gật đầu, tên này mới làm theo mệnh lệnh.

Chưa đến một phút, chiếc bàn nhỏ đã được mang đến trước mặt Diệp Thanh Trúc và Sử Đông Lai. Diệp Thanh Trúc kéo hai chiếc ghế đến, đặt ở hai phía của bàn. Đoạn, cô ta ngồi xuống ghế, để cánh tay phải lên thẳng mặt bàn.

Trên bàn được cắm sẵn dao samurai!

Diệp Thanh Trúc nghiêng đầu mỉm cười: “Mời!”

Sử Đông Lai tức đến tái mặt, trong lòng có phần lo âu. Lần này ép mình chấp nhận ván cược đầy rủi ro, Sử Đông Lai dù không muốn cũng phải chấp nhận. Bằng không, sẽ làm mất mặt người Trung Hải.

Cắn răng ngồi xuống chiếc ghế còn lại, Sử Đông Lai cũng đặt cánh tay phải lên bàn.

Bây giờ chỉ cần đợi kết quả trận đấu thôi.

Sử Đông Lai đặt toàn bộ hy vọng vào đàn em của mình. Chỉ cần tên đàn em ấy thắng thì sẽ không sao cả.

Tính chất quan trọng của trận đấu này tăng hẳn vài bậc.

Những người ngồi sau Triệu Tứ Hải cũng đang xì xào bàn tán.

“Này, em rể, trận này ai sẽ thắng?”, Vương Bảo nghiêng đầu hỏi Tần Hạo.

Từ sau lần Tần Hạo đoán đúng kết quả, Vương Bảo không dám xem thường vị em rể này nữa.

Tần Hạo đảo mắt đáp: “Còn chưa bắt đầu, làm sao mà em đoán chứ? Em cũng không phải thần tiên, bấm tay một cái là đoán được!”

“Đúng nhỉ, đúng nhỉ. Xem một lát rồi nói.”, Vương Bảo sờ đầu ngại ngùng.

Chính vào lúc đấy, Long Tứ đang đứng cạnh Diệp Thanh Trúc bỗng quay đầu lại, nhìn về phía Tần Hạo.

Khoảnh khắc ấy Tần Hạo cũng cảm nhận được, lập tức thu lại khí thế, ép nó xuống, không để lộ ra ngoài. Trông anh giờ chỉ như một tên dân thường bé nhỏ không chút tài cán mà thôi.

Long Tứ liếc nhìn anh, hình như cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhưng vì Tần Hạo đang đeo kính râm, lại còn cúi đầu thân mật với Vương Tú Quân nên đã chắn gần hết tầm nhìn của Long Tứ. Cậu ấy cũng không nghĩ nhiều nữa.

“Thằng nhóc này quả nhiên vẫn nhạy như vậy. Để lộ sát khí một chút thôi thì đã cảm nhận được rồi!”

Không tránh được, trong lòng Tần Hạo vẫn có ác ý trêu đùa người khác.

Lúc này, trọng tài trên võ đài đã tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Cao thủ Bát cực quyền La Khai Sơn, khiêu chiến Sói Cô Đơn!

Người xưa có câu, văn có Thái cực bình định thiên hạ, võ có Bát cực khuynh đảo càn khôn.

Sự lợi hại của Bát cực quyền thì không phải bàn.

La Khai Sơn đã nghiên cứu Bát cực quyền nhiều năm và có chút lĩnh ngộ, nền tảng công phu cũng tốt. Đây là cao thủ giỏi nhất bên cạnh Sử Đông Lai, cũng là cao thủ đứng đầu hội Đông Hưng.

Cho La Khai Sơn ra trận, Sử Đông Lai vốn rất tự tin. Nhưng vẻ điềm tĩnh của Diệp Thanh Trúc lại khiến Sử Đông Lai có phần lo lắng.

Lúc này, Diệp Thanh Trúc đang dùng hai ngón tay kẹp một điếu thuốc dài. Cô ta chầm chậm đưa điếu thuốc đến bên môi, bình thản mỉm cười nhìn Sử Đông Lai: “Hội trưởng Sử, châm lửa giúp tôi được chứ?”

Sử Đông Lai rất khó chịu nhưng không muốn mất phong độ trước mặt phụ nữ, đành lấy bật lửa ra châm giúp Diệp Thanh Trúc.

Cô ta càng như thế, Sử Đông Lai càng thấy bất an.

Sử Đông Lai luôn có cảm giác cánh tay của mình sắp lìa rồi.

“Cảm ơn nhé!”

Phả ra một làn khói mờ, Diệp Thanh Trúc khẽ cười đáp.

Trong lòng Sử Đông Lai thấy khó chịu như bị mèo cào vậy, cảm giác ấy rất khó nói thành lời.

Trên võ đài bắt đầu trận đấu giữa hai người. Trận chiến dưới võ đài cũng được tiến hành cùng lúc.

Tần Hạo liếc mắt nhìn Diệp Thanh Trúc và Sử Đông Lai, lắc đầu nói: “Xem ra, hội trưởng Sử sau này chỉ dùng được tay trái thôi!”

“Ha ha ha ha...”, Vương Bảo vừa nghe câu này đã cười thành tiếng, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về họ.


Vương Bảo thản nhiên đáp trả: “Nhìn gì mà nhìn? Nhớ đến một mẩu truyện cười nên cười thôi cũng không được à?”


Những lời này khiến họ vô cùng tức tối, không ngó ngàng đến anh ta nữa. Trong lòng họ chỉ nghĩ, nếu không vì nể mặt người bố Vương Triều thì họ đã ném anh ta ra ngoài rồi.


Bây giờ đang là thời điểm căng thẳng và kích thích nhất, không ai dám nhìn đi đâu cả, chỉ hướng mắt về trận chiến trên võ đài.


- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK