Sau khi Tần Hạo nói chuyện với Diệp Thanh Trúc một lúc thì cũng cảm thấy bỏ mặc bạn bè Lâm Vũ Nghi là không nên. Cho nên, anh đi chậm lại, mỉm cười chào hỏi họ. Anh làm vậy cũng là để họ không phải khách sáo mà thôi.
Chồng của Lâm Vũ Nghi!
Thân phận này cũng có chút danh giá. Mấy người bạn của Lâm Vũ Nghi cũng được ăn học đàng hoàng, nên những phép lịch sự, đối nhân xử thế cơ bản thì họ đều hiểu. Họ cười rồi bắt tay với Tần Hạo, sau đó nói một câu chúc mừng.
Tần Hạo thấy vậy thì cảm thấy vô cùng đau đầu, anh bất lực nói: "Vũ Nghi đùa với mọi người thôi, mọi người đừng tưởng thật. Tôi và cô ấy..."
Đang chuẩn bị nói nốt thì Tần Hạo lại thấy Lâm Vũ Nghi đang lườm mình, anh đành nuốt nửa câu đang định nói vào trong bụng.
"Chúng tôi đã đính hôn rồi, đến lúc đó mời mọi người tới uống rượu mừng!", Lâm Vũ Nghi có nỗi khổ khó nói ra. Nếu để bạn cô biết được cô và Tần Hạo cô nam quả nữ nhưng lại sống cùng nhau, ban nãy cô lại tuyên bố hùng hồn là vợ người ta như thế. Nếu chuyện vỡ lở, có trời mới biết tin đồn truyền đi, bạn bè cô sẽ nghĩ về cô như thế nào.
Thế thì thà biến lời nói dối này thành sự thật. Dù gì nếu cuối cùng không có đám cưới nào diễn ra thì cô vẫn có thể bao biện rằng không hợp, chia tay rồi. Như vậy vẫn còn tốt hơn so với lời đồn chung chồng với chị.
"Anh là Tần Hạo phải không, tôi đã từng nghe danh anh. Anh là một trong những doanh nhân kiệt xuất nhất của Trung Hải trong năm nay, là nhân vật trong truyền thuyết tự khởi nghiệp, chính là anh phải không? Vinh hạnh, vinh hạnh!"
Vương Dật Quần bỗng cảm thấy cái tên Tần Hạo nghe rất quen, nghĩ ngẫm lại mới nhớ ra dường như đã từng nhìn thấy cái tên này trên báo. Cho nên, sau khi nhớ lại thì cậu ta đã lờ mờ đoán ra thân phận của Tần Hạo.
Rất đáng tiếc, Tần Hạo ngẩn người ra một lát, sau đó lắc đầu đáp: "Tôi từng được cái giải này sao? Sao không ai thông báo cho tôi đi lĩnh thường vậy? Hừm, thôi bỏ đi. Có lẽ là mấy thứ giấy tờ đó đã bị tôi vứt sang một bên không ngó tới!"
Mấy người bạn của Lâm Vũ Nghi đứng hình, đặc biệt là Vương Dật Quần. Mặt cậu ta có chút ngại ngùng, cậu ta khẽ ho mấy tiếng để khỏa lấp đi sự ngượng ngùng đó.
Xem ra, Tần Hạo không phải người trên báo. Vậy thì nhân vật này chẳng còn gì đáng chú ý nữa rồi. Vương Dật Quần trong lòng cười thầm, xem ra, Tần Hạo này không cùng đẳng cấp với cậu ta. Tần Hạo trong mắt cậu ta có lẽ chỉ thuộc tầng lớp 'giàu xổi'.
Từ những người bạn mà Tần Hạo gọi tới cũng có thể hình dung kha khá về anh. Ngoài Diệp Thanh Trúc xinh đẹp kia ra thì mấy người còn lại cũng chẳng có số má gì.
Còn bên phía bạn của Lâm Vũ Nghi, không tính đến Vương Dật Quần thì cũng đã có một người dẫn chương trình nổi tiếng - Lý Tuyết Kiến. Chỉ mình cô ấy thôi cũng đủ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, lát nữa đừng có chen lấn xin chữ ký người ta đấy nhé!
Tần Hạo mỉm cười chào hỏi xong mấy người bạn của Lâm Vũ Nghi thì liền mời họ vào trong.
Quán đồ nướng này có phong cách khá riêng biệt. Tất cả các chỗ ngồi đều chỉ cách nhau một cánh cửa không cao. Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những người bên cạnh đang ăn gì uống gì, chém gió gì. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Lúc này trong quán không còn đông người nữa. Nhóm Tần Hạo vào trong, người phục vụ nhanh nhẹn ra đón và dẫn họ vào chỗ ngồi.
Mấy người Tần Hạo lúc này không nói mấy lời khách khí với nhau nữa, vừa ngồi xuống là bắt đầu ăn uống.
Diệp Thanh Trúc đương nhiên là bám sát Tần Hạo, ngồi ngay xuống bên cạnh anh. Cô liên tục gắp đồ ăn rồi rót rượu cho anh, vô cùng đảm đang. Nhưng sự chuyên cần của cô lại khiến Tần Hạo vô cùng buồn bực. Anh vừa uống hết ly này thì Diệp Thanh Trúc đã rót cho anh ngay ly khác, như thể sợ anh không uống tiếp nữa vậy.
"Em định chuốc rượu anh đến chết à! Đồ ngốc này, đừng rót nữa!", Tần Hạo không thể không cúi đầu xuống, thì thầm vào tai Diệp Thanh Trúc.
"Ừm, em biết rồi!"
Diệp Thanh Trúc làm bộ hiểu chuyện, cầm lấy bình rượu ngồi xuống cạnh Long Tứ. Mỗi khi thấy chén của Long Tứ cạn là lại nhanh nhẹn rót đầy khiến cậu ấy không khỏi thẫn thờ.
"Ối chao, hôm nay cô được đấy, lại còn biết đường đối xử tốt với tôi?"
Diệp Thanh Trúc nhìn Long Tứ mỉm cười, khiến Long Tứ tâm trạng vô cùng tốt, một hơi uống cạn ly rượu trước mặt.
Sau đó Diệp Thanh Trúc lại mau chóng rót rượu, nhưng bình rượu trên tay cô đã hết rồi. Diệp Thanh Trúc không nói hai lời, lập tức cầm lấy bình rượu trắng bên cạnh, rót cho Long Tứ một chén đầy khác.
"Long Tứ à, tôi có tốt với anh không?", Diệp Thanh Trúc vẫn cười ngọt ngào.
Long Tứ hai mắt đờ ra, thẫn thờ nhìn chén rượu Thiêu Đao Tử siêu nặng trước mặt mình, cuối cùng đành nghiến răng nhả ra hai chữ: "Quá tốt!"
Còn bên này, Tần Hạo đang vừa uống rượu vừa nói chuyện với bạn bè Lâm Vũ Nghi.
"Tần Hạo, khi nào anh và Vũ Nghi tổ chức hôn lễ? Đến lúc đó nhất định phải mời tôi tới uống rượu mừng nhé. Lúc nãy tôi còn tưởng đã bỏ lỡ hôn lễ của hai người rồi chứ!", Vương Dật Quần vừa uống bia một cách không chút hứng thú vừa cười nói.
Lúc này, Đường Vân Long cũng phụ họa theo: "Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến. Hôn lễ của Vũ Nghi chắc chắn sẽ rất hoành tráng, tôi phải đến để mở rộng tầm mắt mới được. Sau đó còn về bốc phét với đám bạn của tôi nữa chứ!"
Tần Hạo ngại ngùng nhìn Lâm Vũ Nghi, ánh mắt anh vô cùng bất lực, trong lòng thầm nói: thấy chưa, một lời nói dối cần một chuỗi những lời nói dối đằng sau để che đậy. Nếu không thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.
Tần Hạo không thể giải thích. Hiện giờ, anh cũng vô cùng đau đầu không biết trả lời câu hỏi này ra sao.
Lâm Vũ Nghi vẫn cứ không làm anh thất vọng. Cô điềm nhiên cười đáp: "Hôn lễ gì đó thì cứ làm tùy ý thôi. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc hôn lễ của mình trong tương lai phải như thế nào. Chỉ cần chúng tôi sống với nhau vui vẻ, hạnh phúc dài lâu thì dù chỉ có lễ nghi đơn giản cũng chẳng sao!"
Mấy người bạn của Lâm Vũ Nghi đều ngẩn người ra một lát, có vẻ như rất ngạc nhiên trước câu trả lời này của cô. Nhưng Vương Dật Quần vẫn hơi bất mãn nói: "Sao có thể vậy được, hơn nữa không cần biết hôn lễ quy mô, tổ chức thế nào thì vẫn là hôn lễ. Khi nào hai người định tổ chức đây?"
"Chúng tôi còn chưa định ngày, đến lúc đó rồi thông báo sau nhé. Ha ha, nào uống rượu, uống rượu đi!", Tần Hạo cười ha ha đánh trống lảng. Anh quyết định gạt câu chuyện này sang một bên, nếu không thì trời mới biết anh lại phải nói dối những gì.
Tần Hạo vốn tưởng như vậy là xong chuyện, nhưng thật không ngờ Vương Dật Quần kia lại đào bới chuyện này đến cùng, đến nỗi khiến người ta cạn lời.
"Tần Hạo à, chuyện này phải quyết nhanh. Anh không muốn kết hôn, không có nghĩa là Vũ Nghi cũng vậy. Cô ấy là phụ nữ, đương nhiên ngại nhắc vấn đề này. Việc này anh phải chủ động!"
Tần Hạo trong lòng thầm chửi Vương Dật Quần, cái tên khốn này sao cứ dai như đỉa đói thế. Ông đây kết hôn hay không liên quan khỉ gió gì đến cậu!
Nhưng Tần Hạo chỉ mỉm cười, quyết định không thèm đếm xỉa đến con nhặng phiền phức này nữa. Cho nên, anh nâng lên một ly rượu, cụng ly với Diệp Vô Hoan đang ngồi bên còn lại. Diệp Vô Hoan sau khi đến đây, ngoài việc chào hỏi Tần Hạo một tiếng ra thì không nói với ai câu nào. Anh ta cứ im lặng ngồi đó uống rượu, như thể nhìn đám người này không vừa mắt vậy.
Thấy Tần Hạo nâng ly lên, Diệp Vô Hoan vội vã đứng dậy, cụng ly với Tần Hạo rồi uống hết ly rượu.
Tần Hạo đùa: "Hôm nay có phải bà dì ghé thăm anh không, sao mặt cứ sa sầm vào thế?"
- -------------------