"Phì! Đúng là biết dùng thủ đoạn mua chuộc lòng người!", Tần Hạo vỗ đùi đánh đét một cái, cũng không ai biết anh đang cà khịa hay đang thật lòng khen.
Diệp lão Thất ngại ngùng cười, nói: "Để cậu chủ Diệp cười chê rồi!"
"Cậu chủ Diệp?", Yên Yên nghi hoặc nhìn Tần Hạo, từ lúc nào mà anh biến thành cậu chủ Diệp vậy?
Có lẽ anh đang mượn cái danh này để che giấu thân phận thật.
Cô nào có thể ngờ Tần Hạo làm vậy không phải để che giấu thân phận mà chỉ là Diệp lão Thất kia đang hiểu lầm, còn Đồ Anh Kiệt cũng chẳng buồn giải thích.
Diệp lão Thất giải quyết xong việc này thì vội vã cáo từ chuồn thẳng. Không phải hắn ta ỷ mình là người nhà họ Diệp nên khinh thường, nghĩ bản thân không cần tạo dựng quan hệ với cậu chủ Diệp. Ngược lại, hắn ta rất muốn làm vậy nhưng hôm nay hắn chủ động đến đây, chỉ giúp được một việc cỏn con. Nếu mới có vậy mà đã nấn ná ở lại 'tạo ô dù' thì e là sẽ bị coi thường.
Nhằm để lại ấn tượng tốt nên Diệp lão Thất chọn cách xong việc là đi luôn. Còn việc kết giao với cậu chủ Diệp, miễn là Yên Yên còn ở lại đây thì chẳng phải là còn nhiều cơ hội sao?
Dù gì cũng là người của cùng một gia tộc, có gì mà khó khăn chứ?
Diệp lão Thất cho rằng Yên Yên chính là cơ hội của hắn ta, cho nên trước mắt phải xây dựng quan hệ tốt với Yên Yên.
Có điều cả Diệp lão Thất đáng thương kia và Yên Yên đều đang toan tính đến việc lợi dụng đối phương, nhưng cũng đều không biết rằng mình đang bị đối phương lợi dụng.
Sau khi ba người kia đi khỏi, Tần Hạo và Yên Yên quay về nhà của Thẩm Giai Oánh.
...
Lúc này nhà họ Triệu sớm đã mất đi hào quang từng có. Trước đây gia tộc này huy hoàng thế nào, ở Yến Kinh không ai là không biết. .
Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Nhưng, dường như chỉ sau một đêm, trụ cột của gia tộc 'ngã ngựa', cả đám con cháu tinh anh trong nhà cũng bị xử lý hết, chỉ còn lại một đám người vô dụng không quyền không uy. Mà một trong số đó chính là Triệu Dương.
Đó cũng chính là nhánh phụ trong gia tộc mà nhà họ Triệu có thể bảo lưu toàn vẹn. Còn ngưởi của những nhánh khác, người thì chết, người thì đóng cửa, người thì mất tích vô cùng thê lương. Ông nội của Triệu Dương là Triệu Càn đã coi như may mắn lắm rồi. Hai đứa con trai, thêm cả cháu trai của ông ta đều sống sót sau đại nạn của gia tộc. Chỉ có điều, sức mạnh của họ không còn được như trước nữa.
Mà người đứng sau tất cả những chuyện này chính là Tần Hạo.
Sau khi chiến đội Long Hồn quét sạch giới võ lâm ở Trung Hải thì đến cả thủ đô cũng không bỏ qua. Mượn sức mạnh của cơ quan chức năng, dồn tứ đại gia tộc vào chỗ chết.
Cũng chỉ có nhà họ Diệp kiên cố vượt qua kiếp nạn này.
Đến nay, cậu chủ lớn Triệu Dương ngày trước cũng chỉ còn nước ra ngoài lăn lộn kiếm tiền nuôi gia đình!
Lúc ba giờ sáng, nhà họ Triệu nhận được một cuộc điện thoại.
Người nhận điện thoại là Triệu Quảng Bình, cũng là bố của Triệu Dương. Triệu Quảng Bình nghe người trong điện thoại nói thì vô cùng kinh ngạc, đến nỗi không thể nào bình tĩnh lại được. Sau khi cúp điện thoại, ông ta bỏ dở việc đang làm, vội vã chạy ra ngoài.
Một tiếng sau, trong một bệnh viện ở Yến Kinh.
Lúc này, người nhà họ Triệu vây lại quanh giường bệnh. Trên giường chính là Triệu Dương - người bị thuộc hạ của Diệp lão Thất một chưởng đánh cho vỡ đầu gối. Trên chân anh ta cuốn những lớp băng vải dày. Triệu Dương đã tỉnh lại từ lâu, hai mắt anh ta vô hồn nhìn lên trần nhà đờ đẫn như đưa đám.
Anh ta cảm thấy cuộc đời mình đột nhiên không còn một tia sáng hi vọng nào. Từ nay về sau, anh ta đã trở thành người tàn phế, ra ngoài cũng phải chống nạng.
Đừng nói đến việc cua gái, ngay cả việc tìm được vợ giờ cũng trở thành một điều xa xỉ.
Triệu Càn đứng ở một bên giường bệnh. Đó là một ông già tóc bạc, mặc một bộ quần áo thời Đường, tay chống một chiếc gậy hình đầu rồng. Trên mặt ông như đóng một lớp băng lạnh giá, lạnh thấu đến tận xương tủy.
Vợ chồng Triệu Quảng Bình đứng một bên, thẫn thờ trước tình trạng hiện tại của đứa con trai cưng.
Triệu Dương vừa nhìn thấy mẹ mình thì nỗi đau khổ nín nhịn trong lòng anh ta bấy lâu cuối cùng cũng không kìm nén được nữa. Anh ta khóc nức nở, nói: "Mẹ, có phải từ giờ con sẽ tàn phế không? Có phải con không đi được nữa? Mẹ nói cho con biết đi, con không muốn làm một thằng què, con không muốn..."
Mẹ của Triệu Dương nước mắt đã ướt đẫm trên gương mặt.
"Là ai làm con ra nông nỗi này? Là ai? Bố sẽ giết nó!"
Triệu Quảng Bình như phát điên lên, hét lớn.
Khát khao báo thù trong lòng Triệu Dương như bị kích thích, anh ta phút chốc bật dậy, căm hận nói: "Chính là tên khốn nạn Diệp lão Thất, chính thuộc hạ của hắn đánh gãy chân con. Con muốn băm hắn ta ra thành trăm mảnh rồi vứt cho chó ăn..."
"Còn có một tên khốn tên Tần Hạo, một con khốn tên Yên Yên, còn cả Thẩm Giai Oánh. Còn cả tên thối tha Nhị Cẩu, con muốn tất cả bọn chúng phải chết!"
"Ông nội, bố, hai người hãy giúp con báo thù đi! Hu hu..."
Triệu Dương nói rồi nghĩ đến việc từ giờ trở đi sẽ thành người tàn phế, trong lòng vô cùng đau đớn bất lực mà bật khóc nức nở.
Triệu Càn tay phải nắm chặt chiếc gậy đầu rồng đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Sắc mặt ông ta sa sầm lại nhìn rất đáng sợ, giận dữ gầm lên: "Lũ chó má, chúng mày thực sự nghĩ nhà họ Triệu dễ bị giẫm đạp như vậy sao?"
"Bố sẽ kéo người tới đập chết lũ khốn nạn này!", Triệu Quảng Bình nghiến răng nói rồi phi ra ngoài.
"Đứng lại!", chiếc gậy đầu rồng trong tay Triệu Càn gõ mạnh xuống đất, ông ta quát lớn: "Bây giờ con lao ra đó thì có tác dụng gì? Đi tìm cái chết sao? Việc này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng đã!"
Triệu Quảng Bình không thể không đứng lại. Lời của bố mình thì không thể làm trái. Nhưng lúc này ông ta đã tức giận đến nỗi mất hết lý trí, làm gì còn tâm trạng mà bàn với bạc.
Ông ta lập tức nghĩ đến những người mình có thể tìm tới lúc này, trong lòng đã có sẵn kế hoạch.
...
Hôm nay, Tần Hạo rời khỏi nhà Thẩm Giai Oánh, thuê một chiếc xe đi tới xưởng sửa xe cũ của sàn đấu ngầm.
Vì anh đã hẹn sẵn với Diệp Thanh Trúc hôm nay sẽ gặp ba cao thủ dưới trướng cô ở đây, sau đó sẽ quyết định xem bước tiếp theo sẽ làm gì.
Một phần vì Tần Hạo đang ở cùng Thẩm Giai Oánh nên không vội vã trở về, nhưng cũng vì đây là việc liên quan đến bí mật của sư phụ, cho nên anh không thể làm qua loa.
Đáng tiếc là anh không biết mình đã bị sư phụ chơi cho một vố, nếu mà biết sự thật thì chắc anh cũng phải chửi thề!
Vốn dĩ ba cao thủ kia đã trở về Yến Kinh từ lâu rồi, nhưng Tần Hạo lại được thông báo là phải đợi một tuần, cho nên anh dài cổ ra đợi một tuần.
Có điều gặp được Thẩm Giai Oánh cũng coi như là thu hoạch lớn nhất trong tuần này, cũng không thể nói là uổng công chờ đợi.
Chiếc xe cũ kỹ dừng lại, người thợ trong xưởng sửa xe vẫn là người lần trước. Có điều, lần này, khi nhìn thấy Tần Hạo, người đó chỉ nhìn anh gật gật đầu rồi dẫn anh vào bên trong.
Vẫn là võ đài đó, nhưng hôm nay không một bóng người.
Trong căn phòng nhỏ, Diệp Thanh Trúc đang ngồi hai chân vắt chéo nhau, nhìn Tần Hạo với vẻ lười biếng, nói: "Anh đứng đó làm gì, ngồi đi. Với em thì không cần khách sáo như vậy, anh là cậu chủ của em mà. Anh như vậy em thấy rất khó xử!"
Tần Hạo đảo mắt, đáp: "Ba cao thủ của em đâu?"
"Vẫn chưa đến, anh vội gì chứ? Đang đợi động phòng sao? Hi hi. Thế thì anh đợi đúng người rồi đấy, ba cao thủ của em đảm bảo sẽ đưa anh lên mây!", Diệp Thanh Trúc đắc ý nói. Cô nhìn anh cười lả lơi, lại nói mấy lời mờ ám. Dáng vẻ này của Diệp Thanh Trúc chẳng có gì khác thường, thường đến nỗi giống như việc ăn cơm hàng ngày vậy.
Tần Hạo giận dữ đáp: "Em thôi ngay đi, anh không làm những chuyện đó!"
"Không làm những chuyện đó? Vậy cũng hết cách rồi, nếu biết sớm thì em đã sắp xếp thêm một cô gái nữa. Ai da, đúng rồi, trong đám thuộc hạ của em còn có một cô nàng da đen, anh muốn thử tý không?", Diệp Thanh Trúc tiếp tục trêu đùa lẳng lơ, nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
- -------------------