Vốn dĩ anh vẫn cảm thấy có phần khó xử khi đến nơi này. Dù sao thì trước đây anh cũng là nhân viên của bộ phận kinh doanh, có thể thoải mái tự do ở đây, nhưng bây giờ đã khác.
Người ta kháo nhau rằng, Tần Hạo không còn ở phòng kinh doanh nữa mà chuyển sang làm bảo vệ rồi.
Những người không rõ sự tình chắc chắn sẽ cười ngả nghiêng khi biết tin tức ấy.
Bảo vệ, dẫu được miêu tả bằng bao nhiêu mỹ từ, dẫu lương bổng có cao đến chừng nào, thì vẫn là một chức vị bị nhiều người xem thường.
Đến bản thân Tần Hạo còn thấy ngại.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là trước đây anh từng bị bảo vệ làm khó dễ. Khi ấy anh còn mắng mỏ đám bảo vệ ấy, nào ngờ bây giờ Tần Hạo lại trở thành bảo vệ. Thế có khác gì anh tự mắng chửi chính mình?
Chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người khác!
Nhưng đến cũng đã đến rồi. Anh chỉ đành chai mặt đi dạo loanh quanh ở đây thôi, sau đó thì lên lầu tìm Lâm Vũ Hân tán hươu tán vượn.
Vừa ra khỏi thang máy, anh đã bất ngờ chạm mặt người quen.
Từ Mộng Kiều.
“Chào!”
Nét mặt có phần gượng gạo, nhưng Từ Mộng Kiều vẫn chủ động chào hỏi anh.
Tần Hạo khẽ gật đầu với cô. Gương mặt anh vẫn bình thản, không có chút dao động nào.
Anh dợm bước rời đi, dẫu sao thì cũng chẳng có gì để nói với Từ Mộng Kiều.
Từ sau buổi tối anh bị đuổi ra khỏi nhà Từ Mộng Kiều, quan hệ giữa cả hai cũng dần trở nên xa cách. Khoảng thời gian đầu, Tần Hạo còn cảm nhận được Từ Mộng Kiều rất ghét anh.
Dần dà sau đó anh nhận ra, hình như đã có chút thay đổi. Ánh mắt của cô khi nhìn anh không còn vẻ căm ghét nữa.
Vì tính chất công việc, cả hai gần như không hề chạm mặt nhau, quan hệ xa cách âu cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lần này, Từ Mộng Kiều đã do dự rất lâu. Như thể đang lấy hết dũng khí, cô chật vật mở lời: “Cuối tuần này rảnh chứ?”
“Cuối tuần à? Không biết nữa. Tạm thời chưa có kế hoạch gì. Sao thế?”
Khóe môi Tần Hạo khẽ nhếch lên, mỉm cười rất thật lòng.
Anh không phải là kẻ thù dai. Huống hồ giữa anh và cô gái này cũng chẳng có thù oán gì sâu đậm, không đáng để Tần Hạo trở mặt chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này.
Từ Mộng Kiều khẽ cười: “Tôi biết là cậu rất bận. Được rồi, đại đội trưởng, cuối tuần này nếu rảnh thì đến nhà tôi ăn cơm nhé! Tôi đích thân xuống bếp!”
“Hửm?”
Tần Hạo cảm thấy quái lạ, sao tự dưng lại mời đến nhà dùng cơm?
Với cả, quan hệ giữa hai người họ đã đổ vỡ từ lâu. Sự chuyển biến đột ngột này có vẻ diễn ra nhanh quá!
Nhưng mà, đấy cũng là ý tốt của người ta.
Tần Hạo tò mò hỏi lại: “Có chuyện gì à? Sao lại hẹn đột ngột thế?”
“Không có chuyện gì cả!”
Từ Mộng Kiều khẽ lắc đầu. Nhìn chằm chằm vào mắt Tần Hạo, cô bình thản nói: “Tôi chợt nhớ ra vẫn còn nợ cậu một bữa cơm. Cậu quên rồi sao? Tôi không thích nợ nần người khác. Trong lòng tôi sẽ luôn nghĩ đến chuyện đấy!”
Tần Hạo lắc đầu hỏi lại: “Nếu tôi nói mình đã quên từ lâu thì sao?”
“Cậu quên là chuyện của cậu. Còn tôi thì không quên được. Thế nên tôi buộc phải mời cơm cậu một lần!”, Từ Mộng Kiều nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc.
Tần Hạo không hài lòng về lời giải thích này. Anh cảm thấy trong ánh mắt thoáng buồn của Từ Mộng Kiều như đang ẩn chứa điều gì đó, nhưng Tần Hạo không đoán được.
“Không chắc nữa. Tôi không muốn hứa hẹn những chuyện mà mình không làm được. Vì vậy, đến lúc ấy tôi sẽ gọi điện báo cho chị!”, im lặng một lúc, Tần Hạo mới chậm rãi đáp lời.
“Ừm, được!”, Từ Mộng Kiều vẫy tay rồi quay bước vào thang máy.
Tần Hạo khẽ thở phào.
Sau khi hai người từ bạn bè trở thành kẻ xa lạ, lần gặp mặt sau đó có thể khiến họ cảm thấy rất khó xử. Cũng giống như Tần Hạo và Từ Mộng Kiều vậy. Ngày trước là những người bạn có thể tán gẫu với nhau mọi chuyện trên đời, hiện tại thì trong lòng ai cũng đầy vướng mắc.
Thật ra, Tần Hạo muốn đến tầng hai mươi mai là để gặp Đường Kiều. Dường như cô gái này cố tình tránh mặt anh.
Đã hơn một tháng kể từ khi Đường Kiều vào công ty, Tần Hạo chỉ có hai lần nhìn thấy cô ấy từ xa. Lúc anh muốn đến bắt chuyện thì đã không thấy bóng dáng cô ấy nữa. Cô gái này như thể học được kỹ năng lẩn trốn, nhoáng một cái đã chạy biến đi đâu mất.
Tần Hạo cũng không thể đuổi theo cô ấy ngay ở công ty. Để người ta nhìn thấy rồi chuyện đến tai Lâm Vũ Hân thì không ổn.
Đi một vòng mà vẫn chẳng có thu hoạch gì, Tần Hạo đành lên phòng Tổng giám đốc.
Vào phòng làm việc của Lâm Vũ Hân, Tần Hạo ngồi bắt chéo chân trên sô pha. Một lát sau, anh mới lên tiếng hỏi: “Cuối tuần này có một người bạn hẹn anh đi câu cá. Em có muốn đi cùng không?”
“Cuối tuần thời tiết thế nào?”, Lâm Vũ Hân hỏi lại mà chẳng hề ngẩng đầu lên.
Sau khi mở điện thoại xem dự báo thời tiết, Tần Hạo trả lời: “Nắng!”
“Nắng gắt lắm, không đi đâu! Đừng có bắt em phơi nắng đen da!”
Tần Hạo cười đáp: “Em có biến thành mấy cô nàng châu Phi thì anh vẫn thích mà! Đi đi!”
“Em không đi đâu. Đàn ông các anh sao lại thích câu cá như vậy? Chán chết. Cuối tuần em đi mua quần áo với em gái rồi. Em mua xong thì sẽ đến thăm bố. Anh đi một mình đi!”
“Ừm, được rồi!”
Dừng một lát, Tần Hạo lại hỏi: “Gần đây bố em sao rồi?”
“Vẫn ổn. Ngày nào cũng tập Thái cực quyền, ra ngoài du lịch, câu cá này nọ. Tinh thần của bố tốt lắm!”
Vừa dứt lời, Lâm Vũ Hân như thể sực nhớ ra gì đó, bèn thốt lên: “Phải rồi, anh vừa bảo sẽ đi câu cá đúng không? Hay là bố em cùng đi với anh nhé!”
“Thôi!”
Vội vã lắc đầu, Tần Hạo đáp: “Anh thà là ngủ ở nhà. Từ chối lời mời của bạn cũng được. Chứ đi câu cá với bố em thì thôi, chán lắm, không có tiếng nói chung!”’
Lâm Vũ Hân trừng mắt nhìn Tần Hạo, bực bội hừ một tiếng rồi không để ý đến anh nữa.
Tần Hạo biết cô lại giận rồi.
Anh cũng hết cách. Dạo này Lâm Vũ Hân rất hay bóng gió gần xa lừa anh đi gặp bố của cô.
Cảm giác như đi gặp mặt bố vợ tương lai vậy!
Trước đây Tần Hạo không có thiện cảm với Lâm Phong Dụ, còn từng đối chọi với ông ấy. Nhưng tình hình bây giờ đã khác xưa rất nhiều, chủ yếu là nhờ sự thay đổi của chính Lâm Phong Dụ.
Từ sau chuyện đứa con trai giả, Lâm Phong Dụ đã nghĩ thông suốt rồi. Giờ đây ông ấy một mình trải qua những ngày nhàn hạ, cuộc sống vui vẻ biết chừng nào.
Bây giờ Lâm Phong Dụ chỉ có một nguyện vọng, đấy là mong hai cô con gái mau chóng lấy chồng, sinh cho ông ấy một đứa cháu.
Lâm Vũ Hân sốt sắng muốn bố thừa nhận Tần Hạo là bạn trai của cô. Còn Tần Hạo lại không muốn nghe ông ấy cằn nhằn lải nhải. Hiện giờ Lâm Phong Dụ cứ như biến thành Đường Tăng vậy, tóm được người nào cũng nói chuyện không ngừng.
Có lẽ vì không có ai bầu bạn, nên có quá nhiều lời muốn giãi bày.
Ngày mai đã là cuối tuần.
Tần Hạo lấy điện thoại ra nhắn tin cho Từ Mộng Kiều, báo rằng anh sẽ đến.
Lúc nhận được tin nhắn, Từ Mộng Kiều khẽ mỉm cười, một chút ấm áp phảng phất nơi khóe miệng.
Sau khi tan làm, Từ Mộng Kiều về đến nhà bèn ngồi thừ người trên sô pha.
Ngày mai được nghỉ, Tần Hạo sẽ đến đây. Từ Mộng Kiều vội đứng dậy dọn dẹp nhà cửa, thầm hy vọng cô sẽ thu dọn được sạch sẽ như chính tâm trạng của mình vậy.
- -------------------