Bốn người này vốn là thuộc hạ của Trịnh Bách Xuyên. Hôm Huyết Ảnh chém đứt tay Chu Hùng, bọn họ cũng có mặt ở đó.
Trịnh Bách Xuyên rơi đài nên không ai dám nhận đám tay chân như mấy người họ, sợ bị Tần Hạo đuổi giết. Vì vậy, bốn người không còn chủ như bọn họ quyết định tự ra làm riêng.
Nhưng trước đây họ cũng chỉ kiếm sống bằng nghề vệ sĩ, không biết làm gì khác. Rời khỏi sự che chở của Trịnh Bách Xuyên, bọn họ không có hướng đi nào tốt nên bây giờ việc gì cũng nhận làm.
Triệu Tri Minh vô tình quen được một người trong số họ, sau đó thường khao bọn họ ăn nhậu chơi bời. Qua lại được một khoảng thời gian thì cũng quen mặt nhau, mỗi lần ông ta có chuyện bí mật gì không thể tự ra tay đều đưa tiền nhờ bọn họ giúp đỡ.
Lần này cũng giống như vậy.
Chỉ là vận số của Triệu Tri Minh quả thật không tốt lắm.
Bốn người kia vừa thấy Tần Hạo thì nào dám ra tay nữa, không ngừng xin lỗi, định bụng trốn đi.
Sau khi chết, danh tiếng của Trịnh Bách Xuyên cũng ô uế. Bốn người này cũng chẳng trong sạch, nếu thật sự bị điều tra thì không một ai có thể thoát được. Bởi vậy bọn họ không dám đắc tội với người đã biết chuyện là Tần Hạo.
Thế nhưng Triệu Tri Minh không biết những điều này. Ông ta vừa thấy tình hình không ổn liền tức giận nói: "Cầm tiền rồi thì phải làm ăn đàng hoàng. Mấy người không hiểu đạo lý này sao? Lo cái gì? Cứ xử thẳng tay cho tôi!"
Kết quả là một người trong số họ đã tát mạnh vào mặt Triệu Tri Minh, khiến ông ta ngã lăn ra, há hốc mồm.
Tần Hạo cũng kinh ngạc.
"Xin lỗi, nhận nhầm người rồi, xin lỗi. Chúng ta đi!", người kia nói với Tần Hạo bằng giọng vô cùng dè dặt, sau đó lập tức xoay người định rời khỏi đây.
Trong lòng Tần Hạo vốn đang nghi ngờ, tất nhiên không để bọn họ đi như vậy. Anh nói: "Chờ chút, mấy người là ai vậy? Hình như tôi đã gặp ở đâu rồi!"
"Ừm, chắc anh nhìn lầm rồi, mấy anh em chúng tôi vừa từ nơi khác đến. Ôi, chúng tôi còn có việc nên đi trước đây. Sau này có cơ hội thì nói chuyện tiếp nhé!"
Nói xong, người kia vội vàng liếc mắt ra hiệu cho mấy người còn lại rồi vội vàng chạy mất.
Đám người xung quanh nhìn thấy mà trợn tròn mắt.
Thẩm Giai Oánh cũng giật mình nhìn Tần Hạo, chờ anh giải thích.
Tần Hạo nhún vai một cái, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không biết. Đi rồi thì thôi, đỡ phải tốn sức!"
Người buồn bực nhất chính là Triệu Tri Minh, ông ta hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì. Đúng lúc ông ta sắp nổi giận, điện thoại chợt vang lên. Ông ta mở ra xem thì đọc được một tin nhắn.
"Anh em chúng tôi không chọc vào người kia được, tự lo đi!"
Triệu Tri Minh lập tức ngây người kinh ngạc.
Tiếp xúc với bốn người này được một thời gian, ông ta biết rõ năng lực của họ hơn bất kỳ ai. Ông ta biết trước kia bọn họ đi theo nhân vật rất có quyền thế là Trịnh Bách Xuyên. Tuy rằng bây giờ Trịnh Bách Xuyên không còn nữa, nhưng bọn họ cũng không phải là chó không nhà mặc cho người ta bắt nạt. Ít nhất không phải là đối tượng mà người dân bình thường như ông ta có thể dây vào.
Nhưng bọn họ lại nói không thể động vào người trẻ tuổi này. Lẽ nào người này còn lợi hại hơn Trịnh Bách Xuyên?
Triệu Tri Minh giật mình trước chính suy nghĩ của mình.
Tần Hạo đi đến trước mặt Triệu Tri Minh rồi ngồi xổm xuống nhìn ông ta, cảm giác vô cùng buồn cười: "Đây chính là cứu binh của ông à? Sao lại chạy hết rồi?"
"Tôi... Cậu...", sắc mặt của Triệu Tri Minh vô cùng khó coi. Ông ta không ngờ hôm nay bản thân lại mất hết mặt mũi trước một người trẻ tuổi, nhất thời cảm thấy giận dữ và xấu hổ khó tả.
Tần Hạo tóm lấy cổ áo của ông ta, nói: "Nhớ lời tôi nói lúc nãy chưa? Không cần tôi phải nhắc thêm lần nữa đâu nhỉ?"
"Tôi... Tôi nhớ rồi!", gương mặt Triệu Tri Minh đỏ bừng vì xấu hổ, ông ta lắp bắp nói.
"Mong rằng ông đã thật sự nhớ rõ!", Tần Hạo buông tay ra, vẫy tay với Thẩm Giai Oánh: "Đi thôi!"
Thẩm Giai Oánh tao nhã ung dung đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Hạo. Chần chừ giây lát, cô bèn chủ động khoác tay Tần Hạo, không thèm liếc nhìn Triệu Tri Minh đang nằm trên sàn. Dường như cô chẳng còn xem ông ta ra gì nữa.
Sắc mặt của Triệu Tri Minh trở nên trắng bệch.
Ra khỏi quán bar, Thẩm Giai Oánh lặng lẽ buông tay ra, cuối cùng tâm trạng cũng bình tĩnh lại. Lúc nãy cô căng thẳng chết đi được, lòng bàn tay và mu bàn tay đều đầy mồ hôi.
"Đi thôi, tôi đưa cô về nhà. Tôi đã hứa rồi!", Tần Hạo rất có thiện cảm với Thẩm Giai Oánh. Thẩm Giai Oánh quá thông minh, luôn khiến người ta cảm nhận được sự tỉ mỉ từ những điều nhỏ bé.
Giống như lúc nãy vậy. Nếu như là người phụ nữ khác, thì sau khi giả vờ thân mật trước mặt Triệu Tri Minh, đến lúc ra ngoài chắc chắn sẽ dứt khoát bỏ tay anh ra, phủi sạch quan hệ. Nhưng Thẩm Giai Oánh không như thế. Cô hành động chậm rãi không để người ta phát hiện ra, không làm cho người ta chán ghét.
Anh bắt đầu hơi thích người phụ nữ này rồi.
Thẩm Giai Oánh khẽ mỉm cười rồi bước lên xe. Sau khi thắt dây an toàn, cô quay sang nhìn anh nghiêm túc nói: "Cảm ơn!"
Tần Hạo nghiêng đầu sang, nhếch môi hỏi: "Chỉ có hai chữ này?"
Dọc đường đi, không ai nói gì. Đến nhà Thẩm Giai Oánh, Tần Hạo vào trong ngồi một lúc rồi ra về.
Tần Hạo và Lâm Vũ Hân đã bước vào thời kỳ chiến tranh lạnh vô cùng nghiêm trọng. Điều đáng buồn là Tần Hạo cũng không biết mình làm gì khiến cô giận. Nhìn nét mặt của cô thì lần này là tức giận thật.
Cả ngày hôm nay, Tần Hạo hoàn toàn không có tâm trạng đi làm. Thậm chí anh còn nghĩ mình có nên bỏ luôn công việc này không. Dù sao thì thỏa thuận giữa anh và Lâm Phong Dụ là làm vệ sĩ, không phải là làm bảo vệ!
Anh buồn chán ngồi trong văn phòng của bộ phận bảo vệ cả buổi sáng. Đến trưa, Tần Hạo gọi điện thoại hỏi Thẩm Giai Oánh có rảnh không, anh muốn đến chỗ cô ngồi chơi một lát.
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Giai Oánh do dự một lát rồi đồng ý.
Hai giờ, Tần Hạo dặn dò Huyết Ảnh bảo vệ Lâm Vũ Hân thay mình, sau đó lái xe đến tiểu khu mà anh vừa ghé hôm qua.
Thẩm Giai Oánh đã chờ anh trước cửa tiểu khu từ lâu. Cô xin nghỉ rồi về nhà. Nếu như là trước kia, chắc hẳn cô sẽ bị cấp trên Triệu Tri Minh gây khó dễ. Nhưng hôm nay, cô chỉ cần nói một tiếng là xong.
Có lẽ nếu là người khác thì Thẩm Giai Oánh sẽ không làm như vậy. Nhưng không biết tại sao khi nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Tần Hạo, trong lòng cô lại nảy sinh một cảm giác rất khó nói.
Tần Hạo híp mắt, quan sát Thẩm Giai Oánh đang đứng ngay cửa tiểu khu. Hình như cô vừa từ công ty về, còn đang mặc trang phục công sở, tất đen dài đến chân, gợi cảm trưởng thành, vô cùng quyến rũ.
Thẩm Giai Oánh sốt sắng đưa điện thoại cho anh, nói: "Hôm qua lúc anh vừa đi khỏi, Lâm Vũ Hân gọi điện thoại đến!"
Tần Hạo kinh ngạc nhìn cô rồi nhíu mày lại, trong lòng chợt dâng lên linh cảm không lành.
Thẩm Giai Oánh hơi thấp thỏm. Dường như cảm giác được mình đã làm sai, cô bất an nói: "Tôi đã nghe máy!"
Chân mày của Tần Hạo còn nhíu chặt hơn.
Vì nguyên nhân này nên Lâm Vũ Hân mới tức giận?
Thẩm Giai Oánh áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không biết hai người có quan hệ gì. Tôi thấy hôm qua tâm trạng của anh không tốt lắm, chắc là cãi nhau với Lâm Vũ Hân đúng không! Tôi sợ..."
- -------------------