Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ. Nhưng tối qua anh đã ôm Lâm Vũ Nghi, còn hôn cô, nên ít nhiều cũng cảm thấy chột dạ, thế là anh giả bộ không biết: “Em làm gì vậy? Nói gì chứ? Anh thì làm được gì?”

Lâm Vũ Hân nhìn biểu cảm của anh thì càng nghi ngờ hơn. Cô tức giận nói: “Anh thành thật khai báo, có phải là đã lợi dụng Vũ Nghi không?”

“Em nói linh tinh gì vậy? Anh là loại người đó sao?”, Tần Hạo giựt tay ra, làm bộ tức giận, rồi quay ngoắt qua xem ti vi.

Lâm Vũ Hân vẫn không chịu tin, cô chất vấn: “Vậy cả tối qua hai người làm gì? Nhìn Vũ Nghi như cả đêm không ngủ vậy!”

Tần Hạo ra cái điều không quan tâm: “Bắn pháo hoa á! Tối qua bắn hai tiếng mà, em không thấy à?”

Biệt thự của Lâm Vũ Hân ở ngoại ô, ở khá gần vị trí bắn pháo hoa tối qua nhưng bắn rất khuya. Cô thì ngủ từ sớm, làm gì để ý tới. Nhìn biểu cảm của Tần Hạo, mặc dù cô không tin cho lắm nhưng cũng không tìm được lý do để tức giận, đành phải nói bằng giọng chua chát: “Ấy, nửa đêm canh ba đi xem pháo hoa, lãng mạn gớm! Sao em không nghe nói là anh còn có ưu điểm này nhỉ?”

“Ý! Ghen rồi à, chậc chậc. Con người anh ấy à, gì chứ ưu điểm thì nhiều vô số. Em mới phát hiện ra có một thôi. Cũng thường mà. Được rồi, hôm nay sẽ mua một xe luôn, bắn tại nhà, để em thấy đủ sức lãng mạn!”

Tần Hạo ghếch hai chân lên, tự khen ngợi mình, mặt thì lạnh tanh, khiến Lâm Vũ Hân tức giận hừ một tiếng rồi đi lên lầu.


Nghỉ quốc khánh dài ngày, không có kế hoạch gì đặc biệt khiến Tần Hạo cảm thấy vô cùng thoải mái. Nếu mà hai cô nàng này đòi đi đây đi kia thì đúng là hành hạ anh chết mất.

Buổi tối, Tần Hạo đi mua một xe pháo hoa thật. Anh lên trên nóc nhà khá lâu. Kết quả, Lâm Vũ Hân chê điếc tai không vui, hàng xóm xung quanh thì phàn nàn. Ngày hôm sau phải dọn rác cả buổi sáng, khiến anh cảm thấy ái ngại.

Cả kỳ nghỉ dài vui nhất có lẽ là vào ngày Lâm Phong Dụ từ nước ngoài gọi điện về khiến khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Vũ Hân vui lên được đôi phần.

Gần đây cơ thể Lâm Phong Dụ phục hồi rất tốt. Sau khi ra nước ngoài, tâm trạng của ông ấy cũng khá lên và cơ thể cũng vì vậy mà chuyển biến tốt lên.

Ngày hôm sau tan làm, Tần Hạo đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lâm Vũ Hân, thế là anh gọi điện.

“Em đang ở đâu? Làm gì thế?”, Tần Hạo vội vàng hỏi.

Lâm Vũ Hân cười nói: “Ở khu nghỉ dưỡng Cẩm Tú. Anh tới thì tới, không thì thôi, em không đợi đâu đấy nhé!”

“Em tới đó làm gì?”, Tần Hạo cảm thấy hết sức kỳ lạ.

Lâm Vũ Hân chỉ nói đúng bốn từ ‘bàn chuyện làm ăn’ rồi vội vàng tắt máy.

Tần Hạo tìm vị trí trên định vị rồi nhanh chóng lái xe đi.

Khu nghỉ dưỡng Cẩm Tú là một khu mang phong cách cổ xưa, nằm ở vùng ngoại ô xa vắng. Nếu không có người giới thiệu thì thường sẽ không ai biết tới nơi này. Điều khiến Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ là tại sao lại có người tới một nơi như thế bàn chuyện làm ăn chứ?

Nếu đối phương là nữ thì chắc chắn sẽ không rắc rối, thích thể hiện như vậy. Nên đối phương chắc chắn là đàn ông.

Cô nhóc Lâm Vũ Hân này đúng là to gan. Một mình chạy tới nơi như vậy, không sợ người ta lừa sao?

Lòng hại người thì không nên có nhưng lòng đề phòng bụng dạ con người thì không thể không có!

Nghĩ vậy, Tần Hạo càng thêm nóng ruột, anh tăng tốc lao vọt đi.

Tới khu nghỉ dưỡng Cẩm Tú, Tần Hạo càng thêm bất an hơn.

Cả khu nghỉ dưỡng giống như một con rồng cuộn mình há miệng muốn nuốt gọn hết thảy eo núi.

Khu nghỉ dưỡng tư nhân thế này theo lý mà nói ra vào đều có người kiểm tra, nhất là người lạ. Thế nhưng Tần Hạo lại nghênh ngang lái xe vào, vậy mà bảo vệ cứ đứng đơ ra đó.

Chuyện quái gì thế này?

Sau khi vào trong, Tần Hạo mới cảm thấy nơi này không hề đơn giản. Bất luận là bố cục hay là phong cảnh trước mặt đều mang đậm vẻ cao quý nhưng khiêm nhường của đại gia.

Người đứng sau nơi này quả không đơn giản!

Đợi khi anh vừa đỗ xe thì có người đã đợi anh ngay bên cạnh.

Đó là một nam giúp việc trẻ tuổi, mặc trang phục cổ trang chỉn chu. Anh ta lịch sự mỉm cười với anh: “Xin hỏi có phải là anh Tần Hạo không ạ?”

“Đúng vậy!”, Tần Hạo thầm cảm thấy ngạc nhiên. Đối phương còn biết cả việc mình tới. Xem ra, chuyện này không hề đơn giản.

Anh thanh niên mỉm cười: “Anh tới tìm cô Lâm phải không ạ. Xin mời theo tôi!”

Tần Hạo cố giấu đi sự bất an. Anh gật đầu, đi theo người kia vào bên trong sân.

Tần Hạo quan sát xung quanh. Đây là một công trình kiến trúc cổ xưa kiểu tứ hợp viện, không hề mang lại cảm giác phản cảm cho người nhìn.

Tần Hạo vừa đi vừa quan sát nhưng không phát hiện ra xung quanh có gì bất thường, và cũng không có ai theo dõi.

Anh vừa thầm cảm thấy kinh ngạc vừa suy nghĩ về lai lịch của đối phương.

Nếu anh đoán không nhầm thì người có địa vị như thế này ở Trung Hải có lẽ là một trong tứ đại gia tộc.

Anh nghĩ vậy. Người giúp việc nam dẫn anh đi qua hành lang, vào một căn phòng.

“Ngại quá, xin cậu Tần đợi một lát. Gia chủ sẽ tới ngay ạ!”, nói xong anh ta lui ra.

Tần Hạo thầm chửi gia chủ ở đây thật biết bày vẽ. Nói là dẫn đi gặp Lâm Vũ Hân mà lại lôi tới đây. Anh có nói là muốn gặp chủ nhân ở đây đâu. Nhưng anh cũng không biết Lâm Vũ Hân đang ở đâu nên đành tới đâu hay tới đó.

Đúng lúc này thì Lâm Vũ Hân gọi điện thoại cho anh.

“Anh đã tới muộn. Em về rồi. Ha ha!”, Lâm Vũ Hân cười ha ha. Đúng là cô không đợi anh thật.

“Chết tiệt!”

Tần Hạo chửi rủa, định đứng dậy bỏ đi vì anh chẳng có hứng thú gặp mặt người ở đây. Nhưng vừa mới bước được một bước thì anh đã nhìn thấy một người thanh niên đẹp trai từ ngoài cửa bước vào.

“Lái xe cẩn thận, anh sẽ về ngay!”, nói xong anh cũng không giải thích gì cho Lâm Vũ Hân mà tắt máy.

Bởi vì anh cảm thấy ở đây có gì đó không ổn. Thanh niên trước mặt đang nhìn anh chăm chăm, ánh mắt có phần lạnh lùng, sắc lẹm.

“Anh chính là Tần Hạo à?”, người thanh niên nhìn anh một hồi lâu mới chau mày hỏi.

Tần Hạo cảm thấy khó chịu với thái độ của người này. Giọng điệu của đối phương trịch thượng như vậy rõ ràng không hề coi anh là khách. Đương nhiên anh cũng không làm gì đối phương mà hỏi ngược lại: “Anh là?”

Người thanh niên ngạo mạn nói: “Diệp Vô Hoan của nhà họ Diệp!”

Nhà họ Diệp mà Diệp Vô Hoan nói tới đương nhiên không phải là nhánh phụ nhà họ Diệp của Diệp Bằng Phi, mà là nhánh chính.

Đáng tiếc Tần Hạo chẳng buồn quan tâm. Anh chỉ ‘ồ’ một tiếng rồi hỏi: “Có việc gì không? Không có thì tôi cáo từ đây!”

Đôi mắt Diệp Vô Hoan ánh lên vẻ tức giận. Nhưng khả năng điều tiết của anh ta không tệ, không để điều đó làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình. Anh ta điềm đạm bước tới bên cạnh ngồi xuống rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Anh không muốn biết tại sao cô Lâm lại tới đây sao?”


Tần Hạo thản nhiên: “Cô ấy đi rồi!”


“Tôi có thể mời cô ấy tới một lần thì cũng có thể mời cô ấy tới lần hai!”, Diệp Vô Hoan nâng chén trà, chậm rãi đưa lên miệng, mỉm cười ung dung tự tin.


Tần Hạo ghét nhất thể loại tỏ vẻ như thế này.


- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK