Lúc Lâm Vũ Hân còn ở nhà thì anh rất đứng đắn. Nhưng bây giờ chị đã đi rồi, cô ấy ở cùng anh, liệu đối phương có kiềm chế được không?
Nếu anh thật sự đến phòng Lâm Vũ Nghi, cô ấy nên làm thế nào?
Bình thản đón nhận thì không được, có lỗi với chị lắm. Nhưng cô ấy không chắc chắn mình có thể phản kháng.
May mà chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Có lẽ, anh đã không còn hứng thú gì với cô ấy.
Nghĩ đến đây, Lâm Vũ Nghi bỗng thấy hơi thất vọng.
Lâm Vũ Nghi nào biết, Tần Hạo đã nằm mơ thấy anh quấn quýt với chính cô ấy. Đến lúc tỉnh lại, anh còn cảm thấy khó tin.
Vô lý quá, người ta thường nói ban ngày nghĩ gì thì đêm về mới mơ thấy thứ đó. Nhưng mà ban ngày anh không hề nghĩ đến chuyện ấy! Vốn dĩ khi Lâm Vũ Hân đi rồi, anh luôn cảm thấy áp lực, muốn luyện công thật nhanh để đưa cô về. Còn Thẩm Giai Oánh ở Yến Kinh, anh cũng dự định một thời gian sau sẽ đưa đối phương trở lại Trung Hải.
Nằm mơ thế này khiến anh rất áy náy với Lâm Vũ Hân. Nếu bây giờ Tần Hạo lại làm gì em gái cô thì quá đáng lắm.
Chẳng lẽ trong tiềm thức anh vẫn còn thích Lâm Vũ Nghi ư?
Tần Hạo bước ra ngoài, liếc nhìn cửa phòng vẫn đang đóng của Lâm Vũ Nghi. Khẽ lắc đầu, anh nhớ lại giấc mơ kia, nơi ấy lại bắt đầu có phản ứng.
Đúng lúc này, Lâm Vũ Nghi mở cửa ra. Cô ấy thấy anh mặc quần áo ngủ đang đứng gần đó, nơi bên dưới thì có phản ứng rõ ràng.
Tất nhiên cô ấy hiểu đó là gì, bèn sợ hãi đóng sầm cửa lại. Tần Hạo cũng sửng sốt.
Cô nam quả nữ ở chung, đúng là quá bất tiện!
Tần Hạo thở dài, không nghĩ nhiều nữa. Anh đi tắm rồi xuống nhà. Ngồi đợi ở phòng khách một lúc lâu, anh mới thấy Lâm Vũ Nghi đỏ mặt xuất hiện. Cô ấy đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.
“Ờm, có nên thay quần áo khác không?”, Tần Hạo liếc nhìn áo khoác và quần denim của đối phương.
Hôm nay anh đưa cô ấy đến công ty, ăn vận thế này hình như không phù hợp.
Tuy Tần Hạo cũng có phong cách ăn mặc như vậy, nhưng anh là ông chủ, tất nhiên là ngoại lệ. Đây là lần đầu Lâm Vũ Nghi đến công ty, tạo ấn tượng tốt cho nhân viên là điều rất quan trọng.
“Tôi không có trang phục khác!”, Lâm Vũ Nghi lúng túng nói.
Tần Hạo chau mày: “Đến phòng của chị cô tìm đi. Cô ấy có nhiều quần áo để thay lắm! Nếu cô ngại thì bây giờ chúng ta đi mua cũng được. Dù sao thì cô cũng sẽ là người kế nhiệm công ty, không thể qua loa.”
“Ừ!”, Lâm Vũ Nghi khẽ gật đầu, cảm thấy mặc tạm quần áo của chị mình cũng ổn thôi.
Cô ấy lại lên lầu, mất khoảng nửa giờ.
Tần Hạo cũng bó tay trước tốc độ thay quần áo của phụ nữ. May mà anh đã quen rồi.
Đến khi Lâm Vũ Nghi xuống nhà, ánh mắt Tần Hạo bỗng sáng lên. Cô sinh viên xinh xắn trẻ trung đã biến thành một viên chức thời thượng quyến rũ rồi.
“Hợp đấy!”
Tần Hạo nhận xét. Hai chị em họ có vóc dáng tương đương nên mặc quần áo của nhau khá vừa vặn.
Lâm Vũ Nghi không ngại mặc quần áo của chị, những món này cũng chưa được mặc bao giờ. Nhưng dù sao thì chúng cũng không phải là của cô ấy. Mà Lâm Vũ Nghi cứ có cảm giác ánh nhìn của Tần Hạo có gì đó không ổn.
Lâm Vũ Hân vắng mặt, cô ấy thì xuất hiện, còn mặc quần áo của chị mình. Điều này khiến Lâm Vũ Nghi thấy mình như kẻ thay thế của Lâm Vũ Hân vậy.
Cảm giác này khiến Lâm Vũ Nghi hơi khó chịu.
Tần Hạo nghĩ rằng cô ấy còn bận tâm chuyện này, bèn cười bảo: “Hay là vầy, chiều nay tôi đưa cô đi mua quần áo nhé.”
“Ừm!, Lâm Vũ Nghi khẽ gật đầu.
Ngồi vào xe của Tần Hạo, cô ấy cùng anh đến công ty. Trước kia Lâm Vũ Nghi đã từng đến đó cùng chị. Lần này cô ấy đi với Tần Hạo nên cảm thấy khá căng thẳng.
Lâm Vũ Nghi rất để tâm đến ánh mắt của người khác, đặc biệt là những nhân viên từng gặp cô ấy trước đây. May mà lâu rồi Lâm Vũ Nghi không đến công ty, những người từng gặp cô ấy chắc cũng chẳng còn nhớ rõ.
Dù vậy, vẫn có rất nhiều người chú ý đến họ.
Quan trọng là vì Tần Hạo. Anh quá thu hút ánh nhìn của người ta.
Ai nấy đều biết thân phận trước kia và bây giờ của anh là gì. Kẻ thăng tiến nhờ phụ nữ như Tần Hạo, ít nhiều gì cũng làm họ ghen tức, đố kỵ, căm ghét... Người không cần nỗ lực mà lại đạt được tất cả, dĩ nhiên không khiến họ tâm phục khẩu phục.
Bây giờ Tần Hạo lại còn công khai đưa em vợ đến công ty. Điều này khiến họ có cảm giác…
Dùng ngôn từ độc địa để mô tả thì, người đàn ông này quá đáng sợ. Ban đầu mượn Lâm Vũ Hân để thăng tiến, chiếm lấy thân xác rồi lừa gạt tình cảm của cô. Sau đó thì chiếm đoạt tài sản của cô, rồi sử dụng thủ đoạn bí ẩn nào đó để đá cô đi. Đã thế, anh còn lừa luôn cả em gái của đối phương.
Chẳng biết có phải do nhạy cảm với những ánh mắt kỳ quái ấy không, mà Lâm Vũ Nghi cảm thấy bứt rứt khó chịu vô cùng.
May là ở công ty này, Tần Hạo tuy không có bản lĩnh gì mấy, nhưng lại rất biết cách đe dọa người khác. Anh chỉ cần trừng mắt nhìn, đám người lấy danh nghĩa chào hỏi để âm thầm mỉa mai hai người đều sợ sệt chạy biến. Bọn họ cũng chẳng dám lởn vởn trước mặt Tần Hạo và Lâm Vũ Nghi nữa.
Chuyện này đã từng có kẻ khác làm gương cho họ rồi. Nghe nói, thư ký của Tổng giám đốc Tần vì tốt bụng nhắc nhở anh mà bị điều đến bộ phận quan hệ công chúng.
Tin được lan truyền khắp công ty. Cũng vì lẽ đó, Tần Hạo còn có biệt danh là “bạo chúa”.
Nếu Tần Hạo biết mình được người ta đặt cho biệt danh này, chắc sẽ vui vẻ nhảy cẫng lên, sau đó thăng chức tăng lương cho người đó. Anh hẳn sẽ nói rằng: Hiểu tôi thế, đúng rồi, tôi chính là bạo chúa đấy.
Sau khi đưa Lâm Vũ Nghi đến văn phòng, anh “hạ lệnh” cho thư ký vừa bị điều đi hôm qua có mặt.
Bị ông chủ điều đi, vị thư ký ấy đã biến những trải nghiệm của mình thành một câu chuyện đau thương để kể cho đồng nghiệp. Cô ta có công rất lớn trong việc xây dựng hình ảnh bạo chúa cho Tần Hạo.
Được Tổng giám đốc Tần gọi lên phòng làm việc, cựu thư ký căng thẳng đến nỗi tim đập thình thịch không ngừng.
“Chẳng lẽ Tổng giám đốc biết chuyện bị mình nói xấu rồi?”
“Thôi xong, chắc anh ta không tức giận đuổi cổ mình ra khỏi công ty đấy chứ? Mà vậy cũng tốt. Dù sao thì mình cũng không biết làm gì ở bộ phận quan hệ công chúng. Mình có nhiều năm kinh nghiệm rồi, đi tìm việc mới cũng không khó.”
“Nhưng nhỡ Tần Hạo trong cơn giận dữ, muốn đóng cửa làm chuyện ấy với mình thì phải làm sao đây?”
“Trông anh ta cường tráng như vậy, mình chắc chắn không phản kháng được rồi. Thế thì chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo thôi! Mà khoản ấy của anh ta hẳn là lợi hại lắm!”
- -------------------