Lâm Vũ Nghi tức điên lên.
Thẩm Giai Oánh thì ngồi đối diện hai người, cười nói với Lâm Vũ Nghi: “Vừa rồi cô đã trả lời chính câu hỏi của mình rồi mà!”
“Hả!”, Lâm Vũ Nghi kinh ngạc hỏi.
Thẩm Giai Oánh nói với vẻ thâm thúy: “Cô cũng đã nói rồi. Vấn đề một câu nói của anh ấy. Cô nghĩ xem, vốn là vấn đề của một câu nói đó thôi mà, là gì mà phải phức tạp lên?”
“Ơ!”, Lâm Vũ Nghi ngây người, ra điều suy tư lắm.
“Rất đơn giản. Mới đầu tôi cũng tưởng Tần Hạo làm trò. Thế nhưng, nghĩ kỹ thì thấy không phải. Tại sao anh ấy lại nói tôi đọc chữ trên tờ giấy chứ? Bởi vì anh ấy đã nói một câu”.
“Tiếp theo, xin mời cô Thẩm Giai Oánh – Phó tổng giám đốc mới của công ty chúng ta đọc!”
“Ha ha, tất cả mọi người đều bị gây chú ý bởi nội dung trong tờ giấy. Không ai chú ý tới cách xưng hô đó. Sau đó, mọi người bị tư duy kỳ quái của anh ấy khiến bất ngờ”.
“Từ nay về sau, trong thâm tâm mọi người đều cho rắng, đó là, Tần Hạo là người nói một là một hai là hai. Anh ấy nói gì thì sẽ là thế đó!”
Tần Hạo cười khan: “Ha ha, anh đâu nghĩ được nhiều như em. Anh thật sự cảm thấy cán bàn đó trông xấu xí mà!”
Thẩm Giai Oánh tối mặt.
Hai cô gái nhìn nhau, chỉ cảm thấy sau này công việc của hai người sẽ rất vất vả.
Tuy nhiên dù cách nhận chức có hoang đường thế nào thì việc Thẩm Giai Oánh là phó giám đốc của tập đoàn Triều Dương cũng đã thành sự thực. Quả nhiên giống như những gì cô nghĩ, không hề có ai phản đối cả.
Không phải họ không muốn mà là không dám.
Sếp Tần nhà người ta bá đạo, lỗ mãng tới mức một cái bàn không thích là phải vứt, nếu như anh muốn phản đối thì cũng phải ngó lại coi mình có gì, xem xem sếp Tần có coi anh ra gì hay không đã.
Có sự gia nhập của Thẩm Giai Oánh, môi trường làm việc của công ty nhanh chóng được hồi phục. Từ sau khi Lâm Vũ Hân rời đi, những ảnh hưởng tiêu cực do Tần Hạo mang lại đã nhanh chóng biến mất. Bởi vì cha nội này hoàn toàn trở thành người phủi tay. Ngoài việc lộ mặt giải quyết với những nhà lãnh đạo của nhà nước thì những việc khác anh đều mặc kệ.
Tài năng của Thẩm Giai Oánh có cơ hội được phát huy. Thông qua một loạt các hành động, cô đã giúp thay đổi vấn đề tâm thái của đồng nghiệp trong công việc. Cùng với sự hợp tác của Lâm Vũ Nghi, hai người phối hợp, từ lúc ban đầu còn khá đề phòng, đến khi cởi mở thì công ty đã có sự thay đổi cực lớn.
Đương nhiên Tần Hạo vui mừng lắm. Trên thực tế, thứ mà anh muốn chính là hiệu quả này. Chỉ cần Lâm Vũ Nghi chấp nhận sự tồn tại của Thẩm Giai Oánh và từ từ gây ảnh hưởng tới những người khác thì sẽ không còn vấn đề nữa.
Khoảng nửa tháng sau, công việc của Thẩm Giai Oánh đã trở nên ổn định. Cô cũng có được uy tín nhất định trong công ty. Thế là kế hoạch tuyển dụng đã có thể thực hiện.
Không hề bất ngờ, Oanh Oanh cởi bỏ bộ đồ gợi cảm ở nhà, đổi sang một bộ trang phục công sở chỉn chu, chính thức trở thành nhân viên văn phòng. Do Tần Hạo chẳng có việc gì làm trong công ty nên nếu Oanh Oanh trở thành trợ lý của anh thì thực ra cũng chỉ thuộc dạng lăn lộn sống qua ngày thôi. Thế là Giai Oánh quyết định để cô làm thư ký cho Lâm Vũ Nghi.
Tần Hạo may mắn là bởi vì Oanh Oanh đúng như những gì Thẩm Giai Oánh nói. Trước mặt người khác thì tỏ vẻ đứng đắn, nghiêm túc ra dáng, không tùy tiện cười nói nên trong công ty có người đồn rằng có một người đẹp băng giá mới tới làm, khá giống với giám đốc Lâm trước đây.
Khi đó Tần Hạo vẫn còn bực dọc lắm, thầm nghĩ chẳng lẽ lại tuyển được một cực phẩm nào đó? Nhưng vừa hỏi và biết là Oanh Oanh thì anh há mồm trợn mắt. Nhưng cũng không thể không gật gù thừa nhận cô nàng này đúng là cực phẩm.
Yên Yên được sắp xếp làm việc bên cạnh Thẩm Giai Oánh. Yên Yên không hiểu biết nhiều nhưng rót nước pha trà thì làm rất trơn tru. Hơn nữa, cô cũng rất chăm chỉ học hỏi, với mối quan hệ giữa cô và Thẩm Giai Oánh đương nhiên là chẳng có gì phải kiêng dè. Không hiểu thì hỏi. Một thời gian sau cô cũng biến hình trở thành một nhân tài đáng gờm của công ty.
Gần đây có tin đồn. Tập đoàn Triều Dương có bốn người đẹp. Ai ai cũng là quốc sắc thiên hương. Có được một là có được cả thiên hạ.
Tin đồn nói về bốn người Thẩm Giai Oánh, Lâm Vũ Nghi, Oanh Oanh và Yên Yên. Hơn nữa bốn người này còn mỗi người một vẻ.
Thẩm Giai Oánh đoan trang, hào sảng, nho nhã bao dung, là một người đẹp ấm áp rất có khí chất. Nhưng là một phó tổng giám đốc thì khí thế đó cũng khiến rất nhiều người không chịu nổi.
Lâm Vũ Nghi đang độ xuân thì. Mặc dù chưa có nhiều kinh nghiệm trong công việc, còn có phần non nớt nhưng lại đối đãi với mọi người thân thiết, rất ôn hòa. Trong công việc cũng rất có uy nên những thanh niên khác muốn theo đuổi mà không dám, đành cung phụng cô như nữ thần.
Còn Oanh Oanh thì đúng là một người đẹp băng giá. Không nói không rằng, mặt lạnh như tiền. Oanh Oanh tàn nhẫn chính là cô. Đây là lời mà Tần Hạo thầm nhủ. Đương nhiên người ngoài không biết được.
Còn Yên Yên khiến người khác có cảm các giác là một cô gái dễ gần nhưng lại không dễ chinh phục. Cô nhóc này quá chăm chỉ, nỗ lực. Ở cạnh cô sẽ luôn tràn đầy sự tích cực.
Có mấy người này lo công việc thì Tần Hạo căn bản chẳng cần làm gì nữa. Ngày ngày đảo qua đảo lại, có đôi khi còn chẳng cần tới cả công ty mà cứ lượn lờ bên ngoài, rồi gọi điện hẹn Lăng Ngạo Tuyết nhưng cũng không nhận được bất kỳ phản hồi gì. Tần Hạo suy nghĩ, cảm thấy tạm thời không nên quấy rầy cô hoa khôi cảnh sát này thì hơn.
Nửa tháng tiếp theo, Tần Hạo bắt đầu chú tâm tới công việc của mình. Mỗi ngày, anh không đưa đón Lâm Vũ Nghi nữa. Bởi vì Lâm Vũ Nghi đã là giám đốc công ty, đương nhiên có xe riêng. Và cô nhóc đã bỏ ra khá nhiều thời gian để thi bằng lái, nên tự lái xe đi làm không thành vấn đề nữa.
Vậy là mỗi ngày Tần Hạo có thể ngủ tới trưa. Sau đó dậy ăn chút đồ ăn, đi ra ngoài lượn lờ. Những ngày tháng như vậy chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng ngoài làm vậy ra thì anh cũng chẳng thể làm gì khác.
Hôm nay, Tần Hạo lại tới công ty với vẻ chán ngắt. Anh trốn trong phòng làm việc của Lâm Vũ Nghi chơi game. Phòng này trước đây là của Lâm Vũ Hân. Sau này là của anh. Bây giờ lại trở thành của Lâm Vũ Nghi. Mà hôm nay, Lâm Vũ Nghi lại không có ở đây. Nghe nói cô đã ra ngoài bàn chuyện làm ăn. Thẩm Giai Oánh đi cùng cô nên Tần Hạo không có gì phải lo lắng.
Đang chơi game tới đoạn buồn ngủ thì cửa phòng đột ngột mở ra. Một cái đầu thò vào trong, sau đó là một nụ cười đê tiện. Người này chui vào, sau đó khóa trái cửa lại.
“Này, cô định làm gì vậy?”
Thấy Oanh Oanh lộ rõ bản chất, Tần Hạo nhìn cô với vẻ kinh ngạc. Cô gái này mặc trang phục công sở thật như đốt mắt người khác. Thân hình cao gầy, khúc nào ra khúc nấy. Chỗ cần to cũng to, mà anh cũng đã đích thân kiểm tra là hàng thứ thiệt. Chỗ nhỏ cũng rất nhỏ và anh cũng đã từng thử. Rất tinh tế.
Oanh Oanh bước từng bước tới như một miêu nữ với vẻ mê hoặc. Cô cười nói: “Tổng giám đốc Tần, anh có việc gì sao?”
“Tôi có việc gì đâu, sao thế?”, Tần Hạo nói xong thì cảm thấy chắc chắn cô gái này định giở trò gì đó, anh cảm thấy không ổn.
- -------------------