Cái thứ này đụng vào mặc dù không gây chết người, thế nhưng Lâm Vũ Hân bị đụng trúng đau đến nỗi khóe miệng giật giật mà vẫn cố gắng không kêu đau. Cô ngã lên giường rồi ngất đi.
Vốn dĩ hôm nay cô đã ngất đi rồi nên thể trạng đã yếu, cho nên lại ngất cũng là điều bình thường.
Lúc này, đám người đang tham gia nghi lễ trải giường kia không ai nói được câu nào nữa. Bọn họ vốn dĩ là những người trẻ tuổi ở Trần gia thôn, những chuyện này vốn chỉ có đám trẻ hay làm.
Đột nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy, mọi người đều không biết phải làm sao.
Phải đến khi Lâm Vũ Hân ngất đi thì bọn họ mới tỉnh ra, vội vã đi tìm các trưởng lão để báo cáo lại sự việc.
Lúc này mấy vị trưởng bối nhà họ Trần bao gồm gia chủ Trần Linh Tố, cha mẹ hai bên đều đang uống rượu, dự tiệc mừng. Đám hậu bối kia vội vã chạy tới, một người mặt mày biến sắc nói: "Có chuyện rồi, có chuyện rồi!"
"Chuyện gì vậy?"
Mấy vị trưởng bối tỏ ra lơ đễnh. Trần Linh Tố đương nhiên là thừa biết có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cố tình hỏi lại.
"Thu Bình điên rồi, cô dâu bị đụng ngất. Còn Tần Hạo kia... Ai da, tóm lại, lớn chuyện rồi!"
Người kia lại không có tài ăn nói, luyên thuyên cả nửa ngày mà ba vị trưởng lão kia nghe vẫn chẳng hiểu gì, phải đợi một người khác giải thích lại cho rõ ràng. Sắc mặt của họ đều trở nên rất khó coi.
Trần Lạc Vũ lúc này mới đập bàn đứng dậy, giận dữ quát: "Làm gì có chuyện đó, đúng là hoang đường, đây là chuyện phi lí nhất trên đời. Làm gì có chuyện thành hôn mà còn vào nhầm phòng tân hôn! Đúng là tức chết mà!"
"Tôi đi đánh chết tên nhãi ranh khốn kiếp đó!"
Trần Bán Hiền mặt sa sầm lại đến mức đáng sợ, ông ta cứ cảm thấy chuyện không chỉ đơn giản như lời kể. Thế nhưng cả một đống người tận mắt chứng kiến thì giải thích làm sao?
Tần Hạo sớm đã lấy quần áo chạy về phòng tân hôn của mình. Lúc này, anh và Diệp Thanh Trúc đều đang ngồi trong phòng cười đùa với nhau.
Mấy vị trưởng bối có tiếng nói trong nhà họ Trần cùng với mấy người dân trong thôn cùng đi tới phòng tân hôn của Trần Thu Bình. Dù gì trong phòng cũng có cô dâu, không tiện để đàn ông vào, cho nên họ để hai người phụ nữ và Trần Linh Tố vào trong xem có chuyện gì. Truyện do Perfect Planet dịch và phát hành, đăng trên tamlinh247 và FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Sau đó, tất cả mọi người mới cùng đi vào.
Lâm Vũ Hân nằm trên giường, trên đầu có một cục sưng to tướng. Cô nằm im bất động, nhìn có vẻ như thật sự ngất đi rồi.
Chiếc chăn bông mới tinh bị rơi trên mặt đất, trên ga giường có một vết máu, hệt như những gì mà đám người đi làm lễ trải giường kia kể.
Còn Tần Hạo và Trần Thu Bình đều không thấy tăm hơi đâu.
Trần Linh Tố mặt trầm ngâm nhưng trong lòng vui muốn nở hoa. Tên đồ đệ ngốc của bà lần này đúng là thông minh cơ trí, lại để Tần Hạo được như ý rồi.
"Đi, đi bắt hắn ta lại!"
Trần Lạc Vũ không nói hai lời, lập tức quay người đi ra ngoài, lao tới một căn phòng tân hôn khác.
Vừa thấy có động, hai người trong phòng tân hôn lập tức vào vị trí, và màn kịch lại tiếp tục bắt đầu.
Tần Hạo đột ngột quỳ sụp xuống sàn, ôm lấy chân Diệp Thanh Trúc, vừa khóc lóc thảm thương vừa cầu xin: "Vợ à, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi. Sau này anh không dám nữa, anh không dám uống rượu nữa, em tha cho anh đi!"
Diệp Thanh Trúc giơ tay tát bốp vào mặt anh, giận dữ đáp: "Còn muốn có lần sau? Bà đây đợi anh bao nhiêu năm như vậy, chưa bao giờ rời bỏ anh, thậm chí vì anh mà làm trái quy định của Trần gia thôn. Còn anh thì hay rồi, đêm tân hôn mà bỏ mặc tôi đã đành, lại còn chạy lên giường của người khác, anh xứng với tôi sao?"
Hai người họ đang đánh cãi nhau thì cửa phòng bị đạp bay. Trần Lạc Vũ lúc này không khách khí gì nữa, những lời lúc nãy những người bên ngoài đều đã nghe thấy toàn bộ. Vừa vào trong phòng thì đã nhìn thấy cảnh tượng này.
"Tần Hạo, biết tội chưa!"
Trần Lạc Vũ thét lên một tiếng, dường như cả căn phòng đều đang rung lên theo từng cử động của ông ta.
Tần Hạo mơ mơ màng màng quay đầu lại, hai mắt đờ đẫn, cười hi hi nói: "Ai bảo tôi say, tôi chưa say. Ố, cậu Bảy đấy à, sao cậu lại đến đây? Sao cậu lại đến Trần gia thôn? Ai đưa cậu đến? Mặc kệ, không quản nữa, cậu Bảy à, cháu lấy vợ rồi cậu vui không?"
Cái ngữ này lại nhận nhầm Nhị trưởng lão thành cậu Bảy của mình, xem ra đã say quắc cần câu rồi.
Trần Lạc Vũ tức điên lên được, chẳng nói chẳng rằng đã lao lên cho Tần Hạo một bạt tai khiến cho Tần Hạo bay ra xa.
"Đau quá! Cái ông già này không nhẹ tay chút được hay sao?"
Tần Hạo trong bụng oán trách, đang trong lúc không có khả năng phản kháng lại bị tát cho mặt bay như đĩa hát thế này đối với anh thì đúng là lần đầu tiên. Có điều, so với Trần Thu Bình đang tức điên lên thì cú bạt tai này chẳng ăn nhằm gì.
Trong lòng anh vui như nở hoa, bụng nghĩ có khi nào như thế này là xong chuyện không?
Tần Hạo chờ đợi phán quyết cuối cùng, chỉ cần không đánh chết anh thì phạt gì cũng được.
"Tao đánh chết mày con quỷ rượu này!"
Ai ngờ, một bạt tai vừa nãy vẫn chưa làm Trần Lạc Vũ nguôi giận. Ông ta lại lao lên định đánh chết Tần Hạo. Lần này, ông ta còn dùng cả nội công thâm hậu của mình.
Diệp Thanh Trúc vốn đã chuẩn bị kỹ càng. Thấy tình hình như vậy liền vội vã lao lên chắn ở giữa bảo vệ Tần Hạo. Cô khóc lớn, vừa khóc vừa nói: "Đừng mà Nhị trưởng lão, chồng cháu chỉ là lỡ uống quá chén nên mới xảy ra việc ngoài ý muốn này. Anh ấy tuyệt đối không cố ý đâu, xin ông tha cho anh ấy một lần này! Cầu xin ông, Tiểu Thanh không muốn làm một góa phụ!"
Diệp Thanh Trúc như nói lời gan ruột vô cùng thống thiết, diễn vai người phụ nữ vừa yêu vừa hận chồng mình, nhưng phần yêu vẫn lớn hơn phần hận.
Mặc dù diễn xuất còn hơi phô trương nhưng trước mặt đám người quê mùa chưa từng xem phim truyền hình này thì như vậy là xuất sắc lắm rồi. Thậm chí phong cho Diệp Thanh Trúc danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc của năm cũng chẳng ngoa.
Tần Hạo giả vờ hai mắt đờ đẫn, lảo đảo đứng dậy, nói: "Ơ? Cậu Bảy của tôi đâu? Đi rồi sao? Này, các người có nhìn thấy ông ấy không? Tôi chỉ có mỗi ông ấy là người thân, hôm nay tôi kết hôn sao ông ấy có thể nói đi là đi? Tôi còn chưa dập đầu trước ông ấy!"
Diệp Thanh Trúc vừa ôm mặt vừa khóc nức nở, sợ người khác phát hiện thực ra cô đang cười ra nước mắt, trong lòng không kìm được ý nghĩ: "Anh còn diễn, giải nam chính xuất sắc nhất phải trao cho anh!"
Đám đông đứng xem màn kịch sinh động như vậy ngay trước mắt, sau cùng chỉ có thể nói một câu đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Còn về kết quả, chỉ đành chờ xem mấy vị trưởng lão xử lý thế nào.
Trần Lạc Vũ nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt. Việc đã đến nước này, giết Tần Hạo thì cũng có được gì?
"Đi tìm Thu Bình, đưa cậu ta về đây!"
Vẫn là Trần Bán Hiền bình tĩnh hơn cả, ông ta dặn dò mấy người bên cạnh đi tìm Trần Thu Bình. Dù thế nào đi nữa thì cũng phải xem ý tứ Trần Thu Bình ra sao. Nếu như anh ta muốn truy cứu thì đó là việc của anh ta và Tần Hạo. Dù có thế nào đi nữa thì đám người kia vẫn sẽ ủng hộ người nhà.
Còn nếu anh ta không muốn truy cứu thì cũng đành thôi.
Dù gì, đây cũng chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, không ảnh hưởng đến việc sinh con.
"Nhốt chúng lại, nếu không có sự cho phép của tôi thì không cho chúng ra ngoài!"
Trần Lạc Vũ hạ lệnh, sau đó dẫn một đám người đi ra ngoài.
Trong căn phòng, Tần Hạo đang đặt mông lên giường thở một hơi nhẹ nhõm. Tiếp theo đây phải đợi xem Trần Thu Bình nghĩ thế nào.
"Còn lo lắng gì nữa, em thấy Trần Thu Bình tám phần là muốn bỏ vợ rồi!"
Diệp Thanh Trúc cũng đặt mông ngồi xuống cạnh anh, cười ha ha nói.
"Nhỡ đâu anh ta không muốn bỏ thì sao?"
Tần Hạo lại thở dài, trong lòng cảm thấy rất mập mờ.
Ải của các vị trưởng lão nhà họ Trần tạm thời cũng coi như đã qua được rồi, tiếp theo đây không biết sự việc sẽ tiến triển tới đâu. Sẽ coi như chưa có gì xảy ra hay là sẽ tiếp tục rùm beng lên.
Tần Hạo hi vọng việc sẽ tiếp tục rùm beng lên. Nếu như coi như chưa có việc gì xảy ra thì chẳng phải anh vừa ăn một cái bạt tai đau điếng mà vẫn công cốc sao?
Nhưng điều Tần Hạo không thể ngờ đến là những việc xảy ra tiếp theo khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc!
Trần Thu Bình chết rồi!
Trước đó, Trần Thu Bình gào lớn rồi chạy ra ngoài như một kẻ điên. Bản thân anh ta ở Trần gia thôn cũng được coi là một tài năng trẻ, tu vi không hề kém. Anh ta chạy đi như vậy cũng chẳng có ai đuổi theo, anh ta chạy đi đâu cũng chẳng ai biết.
Lúc Nhị trưởng lão ra lệnh tìm người, cả thôn mới huy động lực lượng lật ngược cả Trần gia thôn lên mà tìm. Nhưng thật không ngờ là tìm đến sáng mới thấy thi thể anh ta.
Trần Thu Bình chết do bị một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực. Lúc anh ta chết tóc tai rối bời, hai mắt đỏ ngàu, mặt mũi dữ tợn. Hơn nữa, ở hiện trường còn lưu lại dấu vết ẩu đả.
Nhưng kì lạ ở chỗ tại hiện trường lại không xuất hiện bất cứ dấu vết nào của hung thủ.
Rốt cuộc ai đã giết anh ta?
Lúc biết được tin này, Tần Hạo vô cùng kinh ngạc, cảm xúc lẫn lộn. Một mặt anh đã thở phào nhẹ nhõm về chuyện của Lâm Vũ Hân. Trần Thu Bình chết thì Lâm Vũ Hân sẽ không bị ép gả cho anh ta nữa. Tuy nhiên, cái chết của anh ta ít nhiều cũng có dính dáng đến Tần Hạo.
Nếu không phải bị anh chọc tức thì Trần Thu Bình đâu có lao ra ngoài như kẻ điên như vậy. Vào đêm tân hôn của mình, anh ta chẳng có lí do gì để lao vào rừng sâu, càng sẽ không gặp phải kẻ địch muốn giết chết mình.
Lúc này, không ai còn hơi sức đâu truy cứu chuyện Tần Hạo đi cướp vợ. Cái chết của Trần Thu Bình khiến cả thôn rơi vào trạng thái căng thẳng như đứng trước một trận chiến lớn.
Trong căn phòng vừa mới tổ chức lễ cưới vẫn còn treo chiếc đèn lồng đỏ rất lớn nhưng lúc này đã có một cỗ thi thể phủ khăn trắng đặt bên trong.
Phút trước vừa mới là chú rể, chuẩn bị động phòng. Vậy mà phút sau đã là người của thế giới khác!
Đời thật khó lường!
Việc đã đến nước này, mấy vị trưởng lão của Trần gia thôn bàn bạc với nhau. Giờ cũng hết cách, chỉ đành gả Lâm Vũ Hân cho Tần Hạo. Còn về cái chết của Trần Thu Bình, tất cả mọi người đều nhìn thấy Tần Hạo không có mặt tại hiện trường.
Ngày tiếp theo, nhà họ Diệp liên thủ với hai nhà Tiêu - Triệu, hợp sức tấn công Trần gia thôn.
Tần Hạo một mình chặn đứng được cuộc công kích của họ. Cậu chủ nhà họ Diệp Diệp Thiên Dương thua trận bị giết!
Uy danh của Tần Hạo bỗng chốc lan truyền đi khắp giới võ lâm.
Vài tháng sau, Tần Hạo đưa Lâm Vũ Hân rời khỏi Trần gia thôn, tổ chức lại hôn lễ ở nước ngoài.
Những người đến dự ngoài Lâm Phong Dụ và Lâm Vũ Nghi còn có Thẩm Giai Oánh, Diệp Thanh Trúc,... Đám cưới thế kỷ này thu hút sự quan tâm của toàn thế giới.
Thế nhưng, sau khi làm xong đám cưới, Tần Hạo cùng Lâm Vũ Hân và cả dàn người đẹp kia biến mất tăm và chẳng xuất hiện lại nữa.
Còn ở chốn bồng lai tiên cảnh Trần gia thôn lại có thêm một dàn mỹ nữ ẩn cư ở nơi đây.
Hết truyện.
- -------------------