“Khu biệt thự đó bị phong tỏa rồi, người xung quanh nói ở đó có người chết, cảnh sát đã vào cuộc rồi…”
Lâm Tử Lạp không nghe rõ tiếng của người phục vụ, mặt cô trắng bệch, chết người rồi?
Ai?
Cô sợ hãi co người lại, chẳng lẽ là Trang Kha Nguyệt sao?
“Em sao thế.” Lâm Cảnh Hạo chau mày, nâng khuôn mặt trắng bệch của cô lên.
“Em, hình như mẹ em xảy ra chuyện rồi” Lời nói của cô không giấu nổi sự run rẩy.
Nước mắt ở hốc mắt như muốn chảy ra.
Tông Triển Bạch thót tim, lập tức lấy điện thoại trong tay cô, anh muốn biết là ai gọi điện đến.
Vậy mà lúc này Lâm Tử Lạp như điên xông ra ngoài.
Cô muốn đi tìm Trang Kha Nguyệt.
Tông Triển Bạch đuổi theo sau, không quan tâm nghe tiếng trong điện thoại.
Cô chưa mặc quần áo đã chạy ra ngoài, Tông Triển Bạch phải lấy áo khoác treo trên giá đuổi theo cô.
Anh nắm lấy cô: “Anh đưa em đi, mặc quần áo vào đi.”
“Không được, em không đợi được. Em đã nói Lâm Viên Trung không thể nào tốt lên được, bà ấy cứ không tin em. Nếu như bà ấy xảy ra chuyện gì, em nhất định sẽ không bỏ qua cho Lâm Viên Trung!”
Chuyện đến nước này, có lẽ không giấu được nữa.
“Lên xe anh đưa em đi” Tông Triển Bạch kéo khóa áo lên.
Lâm Tử Lạp gật đầu, nhanh chóng lên xe.
Sau khi Lâm Tử Lạp lên xe, Tông Triển Bạch lấy điện thoại nhắn một tin cho Thẩm Bồi Xuyên, nói anh sẽ đưa Lâm Tử Lạp qua, bên đó để anh ấy xử lý.
Tông Triển Bạch khởi động xe, hỏi: “Vừa nãy ai gọi điện thế?”
“Tiệm quần áo, hôm đó em đi trung tâm thương mại mua cho mẹ chiếc áo lông vũ, em sợ gặp bà ấy sẽ xảy ra mâu thuẫn nên bảo nhân viên mang qua đó giúp em. Cuối cùng người ta gọi đến báo không thể mang đến được, lí do…”
Lâm Tử Lạp nghẹn ngào nói.
Trong mắt cô, Trang Kha Nguyệt là kẻ yếu đuối, cho nên có thể Trang Kha Nguyệt bị hại.
Căng thẳng và sợ hãi đều dồn vào đầu cô, nơm nớp lo sợ nói mấy lần: “Làm sao đây, làm sao đây…”
Tông Triển Bạch nắm lấy tay cô: “Trang Kha Nguyệt sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lâm Tử Lạp lập tức sửng sốt: “Sao, sao anh biết?”
Lâm Tử Lạp nhanh chóng hiểu ra, cô nheo mắt lại: “Có phải anh đã biết từ lâu rồi không? Chỉ là không nói với em?”
Tông Triển Bạch nắm chặt tay cô: ”Đừng suy nghĩ linh tinh……”
“Em không suy nghĩ linh tinh, nếu anh không biết, lúc nãy sao lại nói với em chứ?” Sự lo lắng căng thẳng lúc đầu đã qua đi, bây giờ cô ngày càng tỉnh táo.
Tông Triển Bạch giấu cô, chắc chắn có lý cho giấu cô……một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Lẽ nào người xảy ra chuyện không phải Trang Kha Nguyệt mà là Lâm Quốc Ân, nhưng có liên quan đến Trang Kha Nguyệt, vì thế Tông Triển Bạch mới giấu cô?
Bỗng nhiên cô hiểu ra một chuyện, tại sao Trang Kha Nguyệt lại kiên quyết muốn tái hôn với Lâm Viên Trung, bà ấy có mục đích.
Nghĩ đến đây, cô bắt đầu hối hận lúc đó không ngăn cản Trang Kha Nguyệt.
“Chuyện xảy ra lúc nào vậy?” Cô cúi đầu mắt nhìn xuống dưới.
Tông Triển Bạch im lặng một lúc: “Năm trước.”
Nói cách khác là mới được vài ngày.
Lâm Tử Lạp lại hỏi: “Có bằng chứng không?”
“Lâm Viên Trung dùng quá liều nitrite, theo người giúp việc kể lại, mẹ em lúc nào cũng đích thân xuống bếp chuẩn bị ba bữa một ngày cho Lâm Viên Trung.”
Cô mở miệng nhưng phát hiện bản thân không nói được lời nào, chỉ còn lại sự nghẹn ngào và xót xa hối hận, tại sao không sớm nhận ra suy nghĩ của Trang Kha Nguyệt.
Trong cơn gió lạnh, Tông Triển Bạch cho xe dừng ở đội cảnh sát hình sự ở thành phố B.