Chương 537:
Lâm Tử Lạp ra vẻ nhẹ nhõm: “Em có lo lắng đâu?”
Tông Triển Bạch đi tới, ánh mắt dừng một phút trên gương mặt cô, mắt đen thâm trầm, đưa tay nắm cằm cô, lòng bàn tay vuốt ve: “Tôi hôm qua anh rất đau lòng, biết không?”
Lâm Tử Lạp sững sờ, sau đó nhanh chóng hiểu hắn nói cái gì, bởi vì cô ‘xả giận’ thay cho Trình Dục Tú mà xới cho hắn một chén sủi cảo siêu to khổng lồ.
Vì không để hai đứa trẻ thất vọng, hắn quả thực là ăn hết.
Lâm Tử Lạp cắn môi: “Nếu anh chịu nhượng bộ, em cũng sẽ không…”
“Về sau chuyện của tụi anh, em không cần lo.” Tông Triển Bạch khẽ mổ lên môi cô: “Nếu có lần sau nữa…”
Hắn cười rất nhẹ: “Anh sẽ trừng phạt em.”
Lâm Tử Lạp không hiểu sao lại cảm thấy hơi mập mờ, cô cố ý đổi chủ đề: “Dẫn thêm hai đứa trẻ đi cùng hả?”
“Ừm.”
“Vậy em đi thay quần áo cho tụi nhỏ.” Lâm Tử Lạp xoay người đi xuống lầu, như thể đang trốn tránh hắn.
Thay quần áo cho hai đứa trẻ xong, Lâm Tử Lạp buộc tóc cho Lâm Huệ Tinh. Tóc của cô bé xoăn tự nhiên từ nhỏ, không buộc lên thì trông có vẻ hơi rối, buộc kiểu tóc đuôi ngựa lộ ra vầng trán đầy đặn càng thêm xinh xắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rất đẹp, hiện tại khoe ra lại càng giống Tông Triển Bạch, lớn một xíu mà hình dáng khuôn mặt, gò má đều đã có nét rõ ràng.
Buộc tóc cho con gái xong, Lâm Tử Lạp mặc cho cô bé một chiếc áo bông nhỏ kiểu Tàu do Trình Dục Tú chuẩn bị cho cô bé ăn Tết, màu đỏ trông rất vui tươi, công nghệ hiện đại hòa hợp với kiểu Trung Quốc, rất đặc biệt, cúc áo thắt bện nghiêng theo vạt áo, cúc thắt thứ nhất còn treo một chiếc ngọc bội, màu trắng ngà, không một tì vết, hình tròn, ở giữa có một nút thắt Trung Quốc, treo tua rua, rất đẹp.
Lâm Huệ Tinh mặc áo vào trông như thể búp bê, làn da như sứ, hai mắt to tròn, long lanh có thần.
Quần áo của Lâm Tinh Tuyệt cũng do Trình Dục Tú chuẩn bị, nhưng lại tương phản với Lâm Huệ Tinh, đồ của cậu bé rất thời thượng, kiểu hiệp sĩ.
Áo lông cừu màu kem, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng kiểu Âu, quần Âu, ngoài cùng khoác một chiếc áo khoác tối màu, giống như một hiệp sĩ phương Tây.
“Mẹ, chúng ta đi đâu?” Lâm Tinh Tuyệt đứng trước gương, nhìn xem mình còn chỗ nào không ổn.
“Chắc là đi gặp người nào đó.” Vì Tông Triển Bạch không nói, Lâm Tử Lạp cũng không chắc chắn hắn đưa mình đi gặp Văn Khuynh.
Lâm Tinh Tuyệt nháy mắt nhìn Lâm Tử Lạp: “Mẹ.”
“Ơi?”
Lâm Tử Lạp ôm con gái xuống giường, mặc quần bó rồi, đợi lát nữa đi thêm giày là được.
“Năm nay bà ngoại có tới ăn Tết với chúng ta không?” Lâm Tinh Tuyệt hỏi.
Từ nhỏ, cậu bé lớn lên trong hoàn cảnh chỉ có Trang Kha Nguyệt và Lâm Tử Lạp, không thấy Trang Kha Nguyệt trong một thời gian dài, cậu bé có hơi nhớ mong.
“Đúng vậy, mẹ ơi, bà ngoại đâu?” Lâm Huệ Tinh đứng bên cạnh chân Lâm Tử Lạp, lôi kéo vạt áo cô.
Nghĩ đến Trang Kha Nguyệt, trong lòng Lâm Tử Lạp không nói rõ thành lời, đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu nổi cách làm của Trang Kha Nguyệt.
“E rằng bà không có thời gian ăn Tết chung với chúng ta.” Lâm Tử Lạp nắm tay hai đứa trẻ, cố ý nói: “Đi, đi giày vào.”
Cô không biết nói chuyện của Trang Kha Nguyệt cho hai đứa trẻ như thế nào, thế thì tránh đi vậy, không muốn đối mặt.
Tông Triển Bạch từ thư phòng đi tới, hắn mặc đồ Âu, trên cánh tay còn vắt một chiếc áo khoác, xem dáng vẻ như nói chuyện với Tông Khải Phong rồi.
“Đi bây giờ à?” Lâm Tử Lạp hỏi.
Tông Triển Bạch cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ, ừ nhẹ một tiếng.
“Vậy em đi giày cho bọn trẻ.” Lâm Tử Lạp lôi kéo hai đứa trẻ đến cửa, đeo giày cho bọn chúng.
Tông Triển Bạch mặc áo khoác vào, cầm áo lông của Lâm Tử Lạp từ trên giá áo, đợi cô đeo giày cho bọn trẻ xong rồi đứng lên thì mặc vào.