Chương 377:
Lúc đầu Tông Triển Bạch từng nghĩ sẽ qua đó xem Lâm Tử Lạp đang làm gì, lúc này lại nghe được giọng nói của Lâm Tinh Tuyệt thì lại càng không kiềm chế được muốn đi xuống.
Anh gập máy tính lại, ngồi trên ghế sofa một lát, cảm thấy Lâm Tinh Tuyệt chắc ngủ say rồi thì mới từ ghế sofa đứng dậy, đi xuống phía dưới, thuận tay kéo rèm lên, như vậy phía trước không thể nhìn thấy được phía sau.
Quả nhiên, lúc này hai đứa nhỏ đều đang nằm, Lâm Huệ Tinh thật sự đã ngủ say, có lẽ là do xe lắc lư nên giống như “Cái nôi” làm cô bé ngủ rất ngon, Lâm Tinh Tuyệt căn bản không ngủ, lúc này là đang giả vờ ngủ.
“Đang xem gì vậy?” Tông Triển Bạch đi đến chủ động nói chuyện với Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp biết người đến là ai, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục xem tài liệu, trong lòng vẫn đang lên kế hoạch sau khi về đến thành phố B, cô muốn đặt thiết bị máy móc ở nơi nào, làm sao để đem sợi Hương Vân truyền bá rộng rãi ra bên ngoài.
Thời gian trôi qua cũng lâu, rất nhiều người đã dần quên lãng loại vải này, những năm gần đây cũng xuất hiện rất nhiều loại vải tốt.
Một lần nữa mở rộng thị trường cũng cần phải có chiến lược.
Tông Triển Bạch: “…”
Đây không phải là không quan tâm đến anh à?
Coi anh như không khí?
“Em đang xem ít tài liệu, anh khát hả?” Lâm Tử Lạp cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Tông Triển Bạch thở hổn hển, anh không khát, một chút cũng không khát, anh là xuống xem cô.
“Em cố tình không quan tâm đến anh sao?” Anh đè nén giọng nói.
Nếu như lúc này không phải có hai đứa nhỏ bên cạnh, anh tuyệt đối không thể bình tĩnh như này.
Tự kiềm chế? Ở trước mặt Lâm Tử Lạp thì lại là chuyện cười.
Tâm trạng của anh sẽ cùng với thái độ của cô mà nhấp nhô lên xuống.
Lâm Tử Lạp không muốn tiếp tục nghiêm mặt với anh: “Là anh xa lánh em trước, em có chỗ nào không tốt anh có thể nói thẳng mà, đừng có mà vòng vo, em không có tâm trạng để suy đoán, em không còn sức, thật sự đó.”
Tông Triển Bạch bình tĩnh nhìn cô vài giây: “Em có chuyện giấu anh không?”
Trong lòng Lâm Tử Lạp bỗng lộp bộp lộp bộp, anh vẫn còn hoài nghi cô?
Từ đêm hôm đó anh vẫn không ngừng hỏi cô cái vấn đề này.
Anh nhìn thấy cái gì?
Biết được cái gì?
“Em…”
Lâm Tử Lạp đứng lên, thẳng thắn nói: “Đúng, em có chuyện giấu anh nhưng mà em không thể nói cho anh biết.”
Nếu Tông Triển Bạch đã phát hiện ra, dù cô tiếp tục giấu giếm cũng chỉ làm anh nghi ngờ càng sâu, chi bằng tự mình nói ra.
Tông Triển Bạch: “…”
“Tại sao?”
“Bời vì đây là bí mật của em, mỗi người đều có những chuyện không muốn nói ra, em cũng vậy, nhất định cũng có những người và vài chuyện không muốn nhắc đến, đúng không?”
Tông Triển Bạch cau mày, anh vậy mà một chữ cũng không phản bác, đúng, ai cũng có những chuyện không muốn nói ra?
Nhưng mà, tại sao anh luôn cảm thấy bất an vậy?
Không thích bị cô giấu giếm?
Anh hi vọng cô có thể thẳng thắn với anh, trong tình cảm cũng như trong phương diện cuộc sống.
Cục xương ở cổ họng Tông Triển Bạch khẽ chuyển động, cuối cùng đè xuống sự không vui trong lòng, anh cũng không thể đi chất vấn cô, ép buộc cô.
Trong buồng xe tràn ngập bầu không khí dị thường khiến người ta hít thở không thông, Tông Triển Bạch xoay người.
Lâm Tử Lạp gọi anh lại.