Lâm Tử Lạp suy nghĩ một lúc, trước hết chỉ có thể như vậy. Trên người cô có kem, lên lầu thay một bộ quần áo sạch. Trong phòng không có người, cô lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo. Cô đứng trước tủ cởi bộ quần áo dính kem xuống, không biết rằng lúc cô tới, Tông Triển Bạch cũng đi theo.
Tông Triển Bạch mở cửa, nhìn thấy cô nửa trên đang để trần, vết bầm trên eo vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Làn da cô trắng khiến vết bầm càng trở nên rõ hơn. Cô mau chóng mặc áo len vào để che đi ánh mắt của anh.
Lâm Tử Lạp chỉnh lại cổ áo, quay người nhìn Tông Triển Bạch đang đứng ở cửa. Phản ứng đầu tiên của cô là hỏi: “Anh lên đây từ lúc nào?”
“Lúc em lên, anh đã lên rồi nhỉ?” Anh cố tình sử dụng câu hỏi tu từ.
Lâm Tử Lạp cau mày, nói cách khác thì lúc cô thay quần áo anh đã nhìn thấy rồi?
Mặc dù hai người đã gần gũi rồi, nhưng nghĩ tới vừa nãy bản thân cởi đồ trước mặt anh, trong lòng vẫn có chút xấu hổ.
Tông Triển Bạch bước vào, đóng cửa lại, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, những ngón tay trêu đùa quấn quanh tóc cô: “Đỏ mặt rồi?”
“Không có.” Lâm Tử Lạp quay đầu lại.
“Đừng ngại, với lại còn chỗ nào anh chưa nhìn thấy nữa à?”
Cái con người này!
Lâm Tử Lạp lườm anh: “Anh có thể giữ thể diện chút không?”
“Anh sẽ không để em phải chịu thiệt.” Anh dang cánh tay, ôm cô vào lòng và kề sát tai cô nói khẽ: “Ban đêm, anh muốn em nhìn anh.” Không đợi Lân Tân Ngôn tức giận, trong tay được nhét vào một cái hộp: “Cái gì đây?”
Lâm Tử Lạp cúi đầu, giơ tay lên. Đó là một hộp nhung màu xanh, không to, hình kim cương, không trang trí thêm, đơn giản thanh nhã.
“Mở ra xem thử đi.”
Lâm Tử Lạp chớp mắt, có chút không thể tin được: “Tặng em ư?”
Anh nghiêm túc ừ.
Lâm Tử Lạp mở nó dưới đôi mắt sáng rực của Tông Triển Bạch. Bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương khổng lồ hình bầu dục màu hồng.
Một quả trứng bồ câu thật.
“Ngôi sao hồng?”
Lần này đến lượt Tông Triển Bạch ngạc nhiên: “Em biết nó à?”
“Em đã nhìn thấy nó tại phiên đấu giá trang sức thế kỷ. Nó được đặt tên là “Ngôi sao hồng”, hình bầu dục. Nó là một viên kim cương không có rãnh màu hồng, được mua bởi một ông trùm trang sức nổi tiếng trong nước với giá cao tới hơn bảy mươi triệu đô la Mỹ vào năm 2017. Sao lại ở trong tay anh chứ?”
Lần này Tông Triển Bạch rất ngạc nhiên, anh nhìn Lâm Tử Lạp.
Không đợi Tông Triển Bạch hỏi, cô bèn cười nói: “Có phải anh muốn hỏi em sao lại hiểu về nó như thế không? Thực ra buổi đấu giá lần trước em cũng đi rồi.”
Không phải đi mua đồ, mà là muốn mở mang thêm kiến thức, đó cũng là sản phẩm cuối cùng của buổi đấu giá.
Là một nhà thiết kế thời trang, cô cần rất nhiều cảm hứng, cũng cần phải sưu tầm.
Tông Triển Bạch trầm tư, ba năm trước buổi đấu giá châu báu thế kỷ, vào lúc kết thúc, anh nhìn thấy một bóng dáng rất giống cô. Lúc anh đuổi theo thì người lại biến mất, lúc đó rất đông người, anh không biết tìm thế nào, đành đi xem camera ở bộ phận giám sát, nhưng không may, máy giám sát hôm đó lại gặp sự cố.
Cũng có thể nói, hôm đó anh không hề hoa mắt, hình bóng đó chính là cô!
Lâm Tử Lạp bỗng tỉnh ngộ, chớp chớp mắt hỏi Tông Triển Bạch: “Có phải anh mua rồi không?”
Cô cười, sao cô có thể quên được Tông Triển Bạch là thương nhân chứ.
Từ năm 1947 khi De Beers có quảng cáo “Kim cương là vĩnh cửu”, kim cương đã thành biểu tượng của tình yêu.
Kết hôn phải có nhẫn, thể hiện rằng anh yêu em, “Kim cương là vĩnh cửu” mà, ngụ ý hôn nhân của hai người là thiên trường địa cửu.
Yêu em thì phải mua kim cương cho em, chứng minh tình yêu của anh còn bền chặt hơn kim cương. Một viên kim cương sau khi được giao cho giá trị “tình yêu” nó liền trở nên vô giá, cũng đem đến cho những người mài giũa nó những giá trị to lớn.
Lâm Tử Lạp nhìn viên trứng chim bồ câu đặt trong hộp nhung, ném sang một bên: “Vô gian bất thương.”
Cô không biết nhiều về công việc của Vạn Thịnh, không biết Tông Triển Bạch phát triển bao nhiêu công ty.