Chương 413:
Không phải hắn ta từ bỏ Diêu Thanh Thanh mà trải qua chuyện này, hắn ta phát hiện Diêu Thanh Thanh quả thực không thích hợp.
Hắn ta không nghĩ tới, Diêu Thanh Thanh lại có thể làm ra chuyện như vậy với Lâm Tử Lạp.
“Lâm tiểu thư không sao chứ?” Bạch Dận Ninh lại hỏi một lần nữa, không phải chỉ vì hắn ta cảm thấy nên hỏi mà là vì hắn ta quan tâm thực sự.
Là hắn ta thực lòng quan tâm đến tình hình hiện tại của Lâm Tử Lạp.
“Vợ của tôi, không cần người khác quan tâm.” Tông Triển Bạch đã sớm mệt, Bạch Dận Ninh cứ quấn lấy Lâm Tử Lạp, thừa cơ hội này, hắn muốn để Bạch Dận Ninh rõ ràng, Lâm Tử Lạp là của hắn, đừng có tơ tưởng sai gì.
“Dòm ngó vợ của người khác không phải là hành vi của người quân tử, tôi nghĩ Bạch tổng là người hiểu chuyện, cũng là một quân tử.” Tông Triển Bạch tự nhiên nói, chặn bạch dận ngôn không thể nói thêm gì.
“Người ở đâu, Bạch tổng dẫn đường đi.” Thẩm Bồi Xuyên đã không thể chờ đợi để tra hỏi Diêu Thanh Thanh, hắn lại cảm thấy hứng thú với bí mật trên người cô ta.
Bạch Dận Ninh hít một hơi thật sâu, cũng thầm quyết định, lần này, chỉ cần có chứng cứ là Diêu Thanh Thanh làm, hắn ta tuyệt đối sẽ không bảo vệ nữa. Đọc nội dung chuẩn đã hiệu đính tại truyen.one nhé cả nhà! Truyện đuọc để tại mặt tiền truyen.one luôn nhé!
“Thế này đi, đợi Lâm tiểu thư tỉnh lại, để cô ấy tra hỏi, cũng cho tôi một chút thời gian, nếu như cô ta tự nhận tội đương nhiên là tốt, nếu cô ta chết cũng không nhận, tôi sẽ giao cô ta cho các người.” Có một số việc, hắn ta vẫn hy vọng được nghe chính Diêu Thanh Thanh nói.
Điều này Thẩm Bồi Xuyên không làm chủ được nên ánh mắt liếc nhìn về phía Tông Triển Bạch.
Tông Triển Bạch trầm mặc một lát: “Hi vọng Bạch tổng cho tôi tin tức tốt.”
Nói xong liền quay người vào phòng.
Bạch Dận Ninh đưa tay, để Cao Nguyên đẩy hắn ta vào trong thang máy.
Thẩm Bồi Xuyên cất bước nhìn thoáng qua Bạch Dận Ninh: “Bạch tổng, tạm biệt, không tiễn.”
Bạch Dận Ninh không lên tiếng, sau khi tiến vào thang máy, Cao Nguyên thấp giọng: “Diêu tiểu thư ở biệt thự.”
Nếu không phải Cao Nguyên nhìn thấy camera giám sát thì cũng không tin Diêu Thanh Thanh là người đẩy Lâm Tử Lạp xuống nước: “Cô ấy trông thật thà như vậy, thiện lương như vậy, sao lại làm ra chuyện này chứ?”
Bạch Dận Ninh biểu cảm trầm trọng, hắn ta cũng không muốn Diêu Thanh Thanh là người như vậy, thế nhưng chứng cứ lại vô cùng xác thực.
Chuyện đe dọa Lâm Tử Lạp, tám chín phần mười cũng là cô ấy.
Cao Nguyên nhìn thấy Bạch Dận Ninh có vẻ không muốn nói đến chuyện này, rất thức thời mà ngậm miệng lại.
Đi ra khách sạn, đẩy hắn ta lên xe, rất nhanh, xe dừng ở biệt thự của Bạch Dận Ninh.
Nơi này Diêu Thanh Thanh chưa tới được mấy lần, lần trước là khi bọn họ mới nhận lại nhau, Bạch Dận Ninh mang cô ta tới.
Cô ta ngồi hơi co quắp, Tiểu Liễu đứng bên cạnh nhìn cô ta, thầm nghĩ thiếu gia bảo cô ta tới nhà làm gì?
Có lẽ là có tình cảm tương tự với Bạch Dận Ninh, Tiểu Liễu cảm giác được, Diêu Thanh Thanh cũng thích Bạch Dận Ninh.
So với Diêu Thanh Thanh, Tiểu Liễu càng hy vọng Lâm Tử Lạp và Bạch Dận Ninh bên nhau hơn.
Chính cô chỉ là một người hầu, dù cho có lòng ái mộ với Bạch Dận Ninh thì cũng chỉ có thể giấu trong lòng. Sau này Bạch Dận Ninh phải lấy vợ, cô không diễn tả được Diêu Thanh Thanh không tốt ở điểm nào, nhưng cảm thấy Lâm Tử Lạp càng thân thiết hơn, càng xứng với Bạch Dận Ninh hơn.
Lúc này, Cao Nguyên đẩy Bạch Dận Ninh tới, Tiểu Liễu vội vàng đón: “Thiếu gia.”
Bạch Dận Ninh hôm nay không vui lắm, cũng không muốn nói, khoát tay cho cô đi làm việc: “Thanh Thanh, em đến đây với anh.”
Nói xong, hắn ta di chuyển xe lăn về phía thư phòng.
Diêu Thanh Thanh đứng lên từ ghế salon, cũng đi theo sau hắn ta vào thư phòng.
Trong phòng khách, Tiểu Liễu lặng lẽ đến gần Cao Nguyên: “Hôm nay thiếu gia sao vậy? Trông có vẻ không vui, có tâm sự.”
Tiểu Liễu phụ trách chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt của Bạch Dận Ninh, Cao Nguyên là phụ tá đắc lực của hắn ta trong công việc, hai người đều là người thân cận với Bạch Dận Ninh, đương nhiên cũng quen thuộc.
Cao Nguyên nhìn cánh cửa thư phòng đóng lại, thở dài một hơi: “Điều này, Diêu tiểu thư gây khó dễ cho anh ấy rồi.”
“Cô ta gây khó dễ gì cho thiếu gia?”