Chương 448:
Tông Triển Bạch cười.
Lâm Tử Lạp vùi mặt vào trong ngực anh: “Anh không sợ bị người ta nhìn thấy à.”
“Sợ cái gì?” Vẻ mặt anh có vài phần nghiêm túc, ngay cả giọng điệu cũng rất nghiêm chỉnh: “Trở về, chúng ta sẽ bổ sung hôn lễ nhé.”
Đột nhiên, một cục bông vừa mềm vừa chát nhét vào trong cổ họng của cô, không biết tại sao, cô lại thấy mũi chua xót, một dòng nước mạnh mẽ chảy vào trong hốc mắt của cô.
Cô cúi thấp đầu xuống.
“Đến lúc đó sẽ lấy hoa tươi làm chủ đề, thấy thế nào?” Tô Trạm không ngừng lãi nhải bên tai của Tân Na, Tân Na không tiếp lời, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Tân Na nói chuyện đi chứ.” Tô Trạm một người đàn ông trưởng thành đang kéo tay Tân Na nũng nịu, Tân Na lạnh run người nổi hết cả da gà, cô liếc nhìn Tô Trạm: “Anh có thể đứng đắn hơn tí được không hử?”
“Vâng thưa cô Tần, cô nói xem tôi đứng đắn như thế nào đây?” Dường như trong khoảnh khắc này, Tô Trạm như biến thành một bộ mặt khác, anh đứng thẳng người, giống như đang tranh luận một cuộc kiện tụng gay gắt.
Nghiêm túc đến mức Tân Na phải hoảng hốt mất một giây, anh là Tô Trạm mà cô quen hay sao?
Giọng nói của Tô Trạm và Tân Na từ trong tháng máy truyền đến càng ngày càng gần, ngày càng gần, giây kế tiếp sẽ xuất hiện ở hành lang.
Lâm Tử Lạp mạnh mẽ ngẩng đầu: “Anh buông em ra.”
“Sợ rằng không kịp nữa rồi…”
Lời nói của Tông Triển Bạch vừa dứt, Tô Trạm và Tân Na đã đi tới.
Hoảng loạn một chút, Lâm Tử Lạp lập tức nhắm mắt lại giả vờ đang ngủ, nếu không mới sáng sớm ban ngày lại để cho Tông Triển Bạch ôm ấp, còn bị người khác bắt gặp thì thật xấu hổ.
Tô Trạm nhìn Tông Triển Bạch, lại nhìn sang Lâm Tử Lạp đang ở trong lòng anh, ngay sau đó lại nhìn phía bên ngoài một cái, trời còn chưa tối, đây là đang làm cái gì thế này?
“Hai người…””
“Hai người đang làm gì thế?” Tô Trạm cười mập mờ.
Tông Triển Bạch có thể cảm nhận rõ ràng người phụ nữ trong lòng đang rất căng thẳng, giống như ôm một tảng băng đá, biết da mặt cô mỏng, Tông Triển Bạch không để ý đến Tô Trạm, xoay người đi vào trong phòng.
“Hai người nào, không biết từ lúc nào tình cảm lại tốt thế nhỉ?” Ánh mắt của Tô Trạm nhìn thẳng tắp.
Tân Na nhìn anh một cái, không nói lời nào liền xoay người đi vào trong phòng, Tân Na vội vàng đuổi theo sau: “Tân Na…”
“Đừng gọi nữa!” Tân Na gầm nhẹ một tiếng: “Anh có thể trưởng thành tí được không, cho em có cảm giác an toàn một chút?”
“Có thể.” Tân Na ôm lấy cô: “Em không thích cái gì thì em cứ việc nói ra, anh sẽ sửa đổi hết.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Trạm, Tân Na sững người một chút.
“Thật sự sửa đổi?”
“Thật luôn.” Tô Trạm không chút do dự nói.
Anh vô cùng chăm chú nhìn cô: “Chúng ta kết hôn đi, cùng thử xem sao, biết đâu lại hợp nhau.”
Tân Na im lặng, nhìn chằm chằm Tô Trạm, một lát sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Được, chúng ta thử xem.”
Tô Trạm cười, cô cô càng chặt hơn.
Buổi tối, ông chủ gửi trân châu đến cho Lâm Tử Lạp, đúng hẹn mang trân châu đến, tổng cộng có hai loại, một loại chỉ to bằng hạt đậu, còn lại chỉ to như hạt đậu xanh, tổng cộng tám trăm viên, viên nào viên nấy chất lượng không cần phải nói.
Mặc dù ông chủ này muốn kiếm tiền từ việc làm trung gian, nhưng sản phẩm quả thực rất tốt, sau khi Lâm Tử Lạp nhận được, trả tiền trân châu, đồng thời gửi trả ông chủ phí vận chuyển, ông còn rất thành thật, vì vậy Lâm Tử Lạp sẵn lòng cho ông nhiều tiền một chút.
Mang trân châu vào trong phòng, Lâm Tử Lạp liền bắt đầu may váy, dù sao thì thời gian còn lại cho cô không còn nhiều.
Tấm vải ren cô mua được, là dùng để làm khăn trùm đầu, chân trâu được gắn ở hai bên mép vải, bởi vì trong thiết kế của cô khăn trùm đầu được may kéo dài xuống đất, có chiều dài sáu mét, hai bên mép đính trân châu, một là vì đẹp, hai là vì kéo lê trên đất sẽ không bị rối.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tông Triển Bạch dẫn hai đứa bé đi chơi, cô đang may váy, hai đứa nhỏ đã ngủ say, anh tắm xong ra vẫn thấy cô đang ngồi trên ghế sofa đang may.