Chương 306:
Nhưng lúc này, người mà bà tín nhiệm nhất là Bạch Hồng Phi lại không thấy đâu.
Thế giới của bà chỉ trong một đêm đã sụp đổ.
Bà cũng không có chỗ nào để có thể lấy được số tiền lớn kia, buổi tối ngày thứ ba bà gọi cho Văn Nhàn nhờ phương thức liên lạc mà bà ấy đưa cho.
Trình Dục Tú vừa mở miệng liền đã nói sẽ giúp bà ấy một chuyện, nhưng là vì bà cần tiền.
Lúc ấy Văn Nhàn đã gửi số tiền lớn đến tài khoản của bà, Trình Dục Ôn tránh được nạn vào tù, cũng có số tiền bồi thường cho khách hàng chuyện số vải kia.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Văn Nhàn lại đến cửa lần nữa.
Trình Dục Tú hỏi: “Cô muốn tôi làm gì?”
Văn Nhàn không nói thẳng, chỉ đưa ra tấm hình của Tông Khải Phong hình, hơn nữa nói: “Cô thấy anh ta có đẹp không?”
Lúc Trình Dục Tú nhìn thấy tấm hình, thực sự kinh ngạc vì người đàn ông này, đôi mắt sâu thẳm, ngũ quan như tượng tạc, trong hình anh ta mặc một bộ âu phục đi giày da, ảnh này là khi anh ta đang xuống xe, từ góc độ này dường như là bị chụp lén.
Văn Nhàn cười: “Anh ấy là chồng tôi, tấm hình này là tôi đã sai người chụp lén.”
Trình Dục Tú càng thêm không hiểu: “Cô cho tôi xem ảnh chồng cô làm gì?”
Văn Nhàn nhìn Trình Dục Tú hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi muốn cô làm tình nhân của anh ấy.”
Trình Dục Tú như bị sét đánh vậy, đứng hình tại chỗ, mãi lâu sau cũng không thể tỉnh táo lại.
Là bà đã nghe lầm, hay bà ấy nói sai, tìm tình nhân cho chồng?
Đây quả thực là câu nói hài hước nhất mà đời này bà nghe được.
Nhưng Văn Nhàn vẫn nói rất nhẹ nhàng: “Cô không nghe lầm đâu, tôi muốn cô làm tình nhân của chồng tôi, hơn nữa còn muốn sinh thêm một đứa bé nữa.”
“Bà Văn Nhàn không thể sinh được sao?” Lâm Tử Lạp cau mày, làm gì có ai tìm nhân tình cho chồng mình bao giờ?
Chẳng phải là lú lẫn mới làm vậy sao?
Lâm Tử Lạp cũng cảm thấy không thể hiểu được.
“Ban đầu tôi cũng cho rằng bà ấy không thể sinh, mới tìm người phụ nữ khác cho chồng mình, lại còn muốn sinh một đứa con nhưng lại không hề, bà ấy rất khỏe mạnh cũng vẫn mang thai được, tôi nhớ khi Cảnh Hạo 7 tuổi, bà ấy mang thai, khi Cảnh Hạo 8 tuổi, bà ấy cũng đã sinh rồi.”
Trời ơi, vậy Tông Triển Bạch chẳng phải là còn có một anh chị em khác nữa sao?
“Đứa bé kia thì sao?” Lâm Tử Lạp hỏi.
“Tôi không biết, tôi chưa từng nhìn thấy, sau đó là tin tức bà ấy qua đời, tôi cũng chưa từng nhìn thấy bà ấy, đứa bé đó cũng không biết đang ở đâu.” Trình Dục Tú thành thực nói.
Cũng đúng lúc bà ấy qua đời không lâu, Tông Khải Phong lại cưới hỏi Trình Dục Tú đàng hoàng.
Bởi vì Trình Dục Tú đồng ý, khoản tiền kia bà cũng đã nhận, không thể đổi ý, chỉ có thể đi theo Văn Nhàn rời đi.
Thật ra nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Bạch Hồng Phi biến mất.
Nhà họ Trình xảy ra chuyện được hơn một tháng, người đàn ông đã từng nói yêu bà, bảo vệ bà, muốn cùng bà sống đến khi bạc đầu, chính vào lúc bà gặp khó khăn lại biến mất không một dấu vết..
Trong lòng bà lạnh lẽo tựa tro tàn, nên mới theo Văn Nhàn rời đi.
Sau khi đến thành phố B, bà được Văn Nhàn sắp xếp ở trong một căn nhà, bên trong có đủ mọi thứ, còn thuê người giúp việc cho bà.
Văn Nhàn cũng thường xuyên đến nói chuyện với bà, hỏi bà sống có quen không.
Bà ấy rất tốt, cũng đối xử tốt với Trình Dục Tú.
Trình Dục Tú không hiểu tại sao bà ấy phải tìm đến mình.
“Cô nhìn trúng tôi ở điều gì? Khoản tiền lớn như vậy, huống hồ sự nghiệp của chồng cô cũng rất thành công…”
“Cô xứng đáng.” Bà ấy ngắt lời của Trình Dục Tú: “Tôi đã xem xét rất nhiều người, nhưng không có một người phụ nữ nào dáng người và sức khỏe được như cô.”