Chương 343:
Lúc này anh ta không thể xúc động, chuyện vỡ lở, Văn Nhàn biết được chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Anh ta nhịn xuống lửa giận: “Mày bình tĩnh lại đi, chuyện này hai ngày nữa chúng ta lại nói, còn nữa đừng để Văn Nhàn biết, bây giờ sức khoẻ con bé vẫn yếu, nể mặt mày vừa có con, bình tĩnh lại.”
Nói xong Văn Khuynh ra khỏi phòng bệnh, không phải thật sự đi bình tĩnh mà là cho người đi điều tra Trình Dục Tú.
Em gái duy nhất của mình, chồng con bé lại ngoại tình ngay trong lúc cô ở cữ, sao anh ta có thể bình tĩnh?
Người đàn ông dám phụ em gái anh ta, không muốn sống nữa à?!
Trình Dục Tú nắm lấy ga giường, cô nghe từ lời Văn Khuynh cũng đại khái đoán ra được thân phận anh ta, lo lắng nhìn Tông Khải Phong: “Bây giờ phải làm sao?”
Tông Khải Phong không hề hoảng loạn, anh nghiêm túc nhìn Trình Dục Tú: “Như vậy cũng tốt, nhân cơ hội này ly hôn với Văn Nhàn.”
Sau đó cưới cô.
“Như vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới tình cảm hai nhà…”
Tông Khải Phong nhếch môi: “Ảnh hưởng thì cũng ảnh hưởng rồi nhưng có đứa bé ở giữa nên cũng không đến mức trở thành kẻ thù, nhiều lắm cũng chỉ là oán trách anh.”
Trình Dục Tú mím môi, sự việc phát triển tới bước đường này, cô cũng không biết mình có thể nói gì.
“Nơi này sợ rằng không an toàn nữa, anh tìm nơi khác cho em.” Tông Khải Phong cũng sợ Văn Khuynh tới gây phiền phức cho cô.
Văn Nhàn tốt như vậy, anh trai cô ấy hẳn cũng không phải kiểu người có thể làm tổn hại người khác: “Anh ấy có thế lực, cũng không thể thật sự lấy mạng em…”
“Tình cảm của anh ấy với Văn Nhàn rất tốt, bây giờ hiểu lầm em là người thứ ba, chắc chắn sẽ vì em gái mà gây bất lợi cho em.” Tông Khải Phong biết tình cảm của Văn Khuynh với Văn Nhàn.
Hai anh em nhà họ Văn tình cảm rất tốt.
Anh tới bên giường đắp chăn cho cô: “Em nghỉ ngơi trước đi đừng để cảm lạnh, anh ấy vừa đi có lẽ sẽ không quay lại đâu, anh đi tìm Văn Nhàn bàn bạc với cô ấy chuyện ly hôn, em đừng sốt ruột, cũng đừng lo lắng, con rất khoẻ, sẽ được gặp thôi.”
Trình Dục Tú gật đầu: “Anh cũng cẩn thận một chút, em thấy hình như anh ấy biết võ.”
“Làm lính mà nên nhìn trông đáng sợ, anh ấy sẽ không thật sự ra tay đâu, hơn nữa anh cũng không ngốc đứng đó để cho anh ấy đánh mà không đánh trả.” Tông Khải Phong vỗ về cô: “Ngủ một giấc đi, anh đi xử lý.”
Trình Dục Tú gật đầu.
Tông Khải Phong đóng cửa phòng bệnh rồi đi ra, bà Văn cũng đã đi, chỉ còn người làm chăm sóc Văn Nhàn, con đang ngủ say trong nôi sơ sinh, trẻ con lúc này ngoài ăn ra thì sẽ vung tay vung chân quờ loạn, thời gian còn lại đề ngủ.
Văn Nhàn thấy sắc mặt anh không tốt thì hỏi: “Anh sao thế, nhìn có vẻ không vui, bên phía Dục Tú xảy ra chuyện gì sao?”
Tông Khải Phong bảo người làm ra ngoài, tới khi họ ra ngoài hết mới nhìn Văn Nhàn nói: “Anh em phát hiện ra Dục Tú, tưởng là người tình của anh nên rất tức giận.”
Văn Nhàn nhanh nhẹn ngồi xuống: “Anh ấy không làm hại cô ấy chứ?”
Cô biết tính tình anh trai mình rất nóng nảy, lại rất yêu thương mình nên chắc chắn rất ghét Trình Dục Tú mà làm ra chuyện gì quá đáng.
“Không có chuyện gì, chỉ là sự tồn tại của cô ấy chắc chắn không giấu nổi nữa.”
Văn Nhàn thở phào, không có chuyện gì là tốt, nếu như Văn Khuynh làm ra chuyện gì thì làm sao cô xứng đáng với Trình Dục Tú. Mặc dù lúc đó Dục Tú đồng ý làm người phụ nữ của Tông Khải Phong chỉ vì tiền, sinh con cũng vì bất đắc dĩ, nhưng gần một năm chung sống, Văn Nhàn cũng hiểu một chút về Dục Tú và biết cô ấy là một người tốt.
“Anh muốn làm thế nào?” Văn Nhàn nhận ra Tông Khải Phong có lời muốn nói.
“Nhân cơ hội này, chúng ta ly hôn đi.”
Văn Nhàn đương nhiên muốn ly hôn nhưng còn rất lo lắng: “Như vậy không tốt cho anh.”
Dù gì ngoại tình, anh ấy sẽ là người có lỗi, đến lúc đó người trong nhà nhất định sẽ trách tội Tông Khải Phong.
“Chuyện tới nước này đã không còn đường lui nữa, có đứa bé này ở đây, cùng lắm là tức giận chứ chẳng làm được gì anh.”