Chương 262:
Nghĩ đến Hà Khiếu Ninh, người phụ nữ này, sắc mặt Tông Triển Bạch trầm hẳn xuống.
Lâm Tử Lạp muốn lặng lẽ chui ra từ dưới người hắn, Tông Triển Bạch đè lại bả vai của cô, lúc này hắn mới phản ứng được, là cô cố ý.
Đáy mắt của hắn nhộn nhạo, ngập tràn ham muốn: “Tôi cũng không còn trẻ, em muốn tôi chờ bao lâu?”
Nói xong thân thể hắn hạ xuống thấp hơn, trêu đùa bên tai của cô: “Tôi nghe nói yêu đều do làm mà ra.”
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, trong đầu Lâm Tử Lạp trống không, hắn, sao hắn có thể nói những câu như vậy.
Có… có xấu hổ hay không?
Tông Triển Bạch nắm lấy khuôn mặt của cô, ngũ quan nhíu lại, hắn tỉ mỉ nhìn hai bên, đáy mắt tràn ra ý cười: “Em nói xem, trông em cũng không xinh đẹp, sao tôi lại thích như vậy nhỉ?”
“Trông tôi không xinh đẹp, vậy anh còn muốn…” Lâm Tử Lạp vội vã ngậm miệng, suýt thì thốt ra câu anh còn muốn ngủ với tôi à.
Cô đỏ mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Quá mất mặt rồi.
Đặc biệt là ở trước mặt của hắn.
Tông Triển Bạch cười, biết rõ còn hỏi: “Tôi còn muốn làm gì?”
“Anh tránh ra, tôi đói bụng.” Lâm Tử Lạp cố gắng giãy ra.
Sắc mặt Tông Triển Bạch nghiêm lại, cúi đầu hôn xuống môi cô: “Tôi cho em ăn no, không được sao?”
Lâm Tử Lạp: “…”
Cộc cộc…
Ánh mắt Lâm Tử Lạp sáng lên, là ai tới thật đúng lúc, cô đang không tìm được cớ đây.
“Nhanh đi mở cửa đi.” Lâm Tử Lạp đẩy hắn.
Tông Triển Bạch không động đậy, sắc mặt không nhẹ nhàng giống như khi nãy.
Ai tới không đúng lúc như vậy?
Cộc cộc… “Ba ba.”
Tiếng đập cửa kèm theo tiếng trẻ con non nớt.
“Tiểu Nhụy.” Giọng nói của Lâm Tử Lạp run lên, con gái của cô.
Cô nhìn thoáng qua người đàn ông đang nằm phía trên, trong lòng hơi mất hứng, con gái của cô lại không gọi cô, mà là đang gọi hắn.
“Ba ba, ba ở đâu?” Ngay sau đấy vang lên một tiếng.
Tông Triển Bạch rất không tình nguyện mà đứng lên, con gái đang đứng bên ngoài chờ hắn.
Hắn đưa tay khéo lại quần áo của Lâm Tử Lạp, cô không vui đẩy tay hắn ra, không vui vì con gái không gọi mình, cô mang thai mười tháng mới sinh ra được, sáu năm nuôi dưỡng, kết quả lại thân thiết với người đàn ông này.
Tông Triển Bạch nhìn ra cô đang không vui, véo cái mũi của cô: “Con gái mà em cũng ghen?”
Lâm Tử Lạp không lên tiếng, cúi đầu buộc chặt quần áo.
“Chúng tôi là cha con, một giọt máu đào hơn ao nước lã.” Trên người bé có một nửa là dòng máu của hắn, cảm tình tốt là đúng rồi.
Lâm Tử Lạp không muốn nói chuyện với hắn, bước nhanh ra mở cửa. Lâm Huệ Tinh không biết Lâm Tử Lạp đã trở về, cửa vừa mở ra bé đã gọi ba ba.
Khi thấy rõ là Lâm Tử Lạp thì sửng sốt một chút, sau đó viền mắt đỏ bừng, tủi thân gọi: “Mẹ, mẹ trốn đi đâu vậy, con và ba ba đã đi tìm mẹ khắp nơi, con rất nhớ mẹ.”
Vừa nói vừa nhào vào ngực cô, cánh tay ôm lấy eo của cô thật chặt, chui vào lòng cô: “Mẹ.”
Rất sợ mẹ lại trốn đi, bé không thấy mẹ nữa.
Thẩm Bồi Xuyên đứng ở cửa, Tông Cạnh Hạo ở cùng với Lâm Tử Lạp cả ngày, có nhiều chuyện để nói, nhiều chuyện để làm cũng nên làm xong rồi.
Vì vậy hắn tự ý đưa hai đứa trẻ đến, hắn cũng không nói cho hai đứa trẻ là đã tìm được Lâm Tử Lạp, chuẩn bị cho bọn chúng một bất ngờ.