Chương 477:
“Chú Tô Trạm, cháu thấy có bán mít, lúc nào chú vào thì mua một hộp nhé.” Lâm Tinh Tuyệt nói.
Tô Trạm quay đầu nhìn cậu bé: “Cháu thích ăn à?”
Lâm Tinh Tuyệt lắc đầu: “Em gái cháu thích ăn, nhưng mà nó không kén ăn đâu, cái gì ngon cũng ăn hết.”
Tô Trạm nói một tiếng ‘được’ rồi quay người đi ra khỏi phòng ăn, nhìn qua cửa kính thấy Thẩm Bồi Xuyên đang nói chuyện với Lâm Tinh Tuyệt, nhìn môi hình như là đang nói: “Tiểu Hi rất thương em gái đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên không chú ý đến hắn, hắn thở dài một hơi, đội mũ áo lông lên đầu, đi về phía xe Hà Thụy Trạch.
Đi đến bên cạnh xe, liếc mắt nhìn hai phía, không có ai chú ý đến hắn, hắn mới đưa tay mở cửa xe, bên trong là hai người Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp trông chừng Hà Thụy Trạch.
Trông thấy là Tô Trạm, một vệ sĩ chào hỏi: “Tô luật sư.”
Tô Trạm liếc nhìn Hà Thụy Trạch, cười một tiếng: “Các cậu đi ăn cơm đi, ở đây tôi trông cho.”
“Thẩm đội trưởng không phải nói đợi lát nữa anh ấy đến thay chúng tôi sao?”
“Anh ta gọi tôi tới, sao nào, các cậu không tin tôi à?” Lông mày Tô Trạm nhướn lên, không vui.
Vệ sĩ khoát tay liên tục: “Không có, không có…”
Tô Trạm bỗng nhiên lớn tiếng ngắt lời cậu ta: “Vậy còn không mau xuống xe đi?”
Hai vệ sĩ bước xuống xe, Tô Trạm lên xe, thuận tiện dặn dò bọn họ: “Ăn nhanh lên.”
“Được rồi.”
Nhìn thấy hai vệ sĩ đi rồi, Tô Trạm đóng cửa lại, ngồi xuống, nhìn xem Hà Thụy Trạch bị trói chặt, cười rất tà ác, hắn hoạt động cổ tay một chút: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hà Thụy Trạch nhìn hắn chằm chằm, muốn động nhưng không động đậy được, tay chân đều bị trói chặt, một mặt là sợ hắn ta chạy mất, một mặt là sợ hắn ta tự sát nên ngay cả trong miệng cũng nhét chặt, khiến hắn không có cơ hội cắn lưỡi tự sát. Thẩm Bồi Xuyên nói, muốn chết cũng phải chờ trở lại thành phố B phán quyết mới có thể để cho hắn ta chết.
Đến lúc đó hắn ta không muốn chết, Thẩm Bồi Xuyên sẽ khiến hắn ta không dễ chịu.
“Sao lại không động đậy được thế?” Tô Trạm cố ý cười hỏi.
Hà Thụy Trạch biết mình hiện tại còn không có khả năng để chết, chính là cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người chém giết.
Hắn ta dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn Tô Trạm.
“A.” Tô Trạm cười lạnh một tiếng, hắn lấy điện thoại di động ra, cố ý ấn vào ứng dụng chụp ảnh: “Mày nói xem, nếu tao chụp cho mày hai tấm ảnh nude, làm thành băng rôn lớn, treo trước cửa công ty và biệt thự nhà họ Hà thì có thú vị không?”
Hà Thụy Trạch mở choàng mắt, nhìn chằm chằm hắn. Nếu như bây giờ hắn ta có thể động đậy được, nhất định sẽ liều mạng với Tô Trạm, hắn ta chết thì chết, nhưng liên lụy đến gia tộc là tội lỗi của hắn ta.
“Ha ha.” Thân thể Tô Trạm khom xuống nhìn hắn ta: “Sao thế, mày cũng biết sợ à? Lúc uy hiếp tao sao không ngẫm lại một ngày mình cũng sẽ như vậy? Hả?”
Hà Thụy Trạch nắm chặt hai nắm tay, khóe mắt giật giật, có thể thấy được giờ phút này hắn ta cũng đang phẫn nộ.
Tô Trạm bóp mặt của hắn ta, vỗ vỗ, vang lên tiếng bộp bộp, chậc chậc hai tiếng: “Khuôn mặt này sao thô như mông chó thế nhỉ?”
Ngũ quan của Hà Thụy Trạch đều vặn vẹo, trông rất dữ tợn.
Nhìn thấy hắn ta phẫn nộ, Tô Trạm vui vẻ, thân thể hắn càng cúi xuống thấp hơn: “Đánh bà nội ta hả?”
‘Bốp!’
Bộp một tiếng, cửa kính xe rung lên, khuôn mặt Hà Thụy Trạch sưng phồng lên trong nháy mắt, khóe miệng lấm thấm tơ máu.
Tô Trạm lắc lắc tay, cổ tay tê tê: “Mẹ nó, dùng tay đánh mày cũng thua thiệt, người như mày không xứng đáng có liêm sỉ!”
Thân thể Hà Thụy Trạch không ngừng co quắp vì quá tức giận.
“Cảm giác mặc người chém giết dễ chịu không?” Tô Trạm cố ý bóp khuôn mặt sưng đỏ của hắn ta.
Hà Thụy Trạch đau đến mức kêu ra thành tiếng.
Thùng thùng…
Bỗng nhiên cửa kính xe bị gõ vang.