Chương 412:
Thuốc không phải đều đắng cả à.
Không có cách nào, Tông Triển Bạch bỏ thuốc vào trong miệng mình sau đó dán lên môi cô, đút cho cô.
Lâm Tử Lạp quay đầu, muốn đẩy hắn ra, Tông Triển Bạch giữ chặt đầu cô, không cho động đậy, dùng đầu lưỡi đưa thuốc đến gần cổ họng cô, dường như có gì dính ở nơi đó, rất khó chịu, muốn phun ra nhưng lại không nhả ra được, chỉ có thể thử nuốt xuống, nhưng lại không có nước, nuốt không trôi, dính ở thực quản.
Tông Triển Bạch uống một ngụm trà gừng, lại dán lên môi cô lần nữa, đút nước cho cô, lần này Lâm Tử Lạp rất chủ động, cô muốn uống nước.
Rất nhanh, viên thuốc đã trôi tuột theo dòng nước vào dạ dày.
Tông Triển Bạch dùng cách này đút hết cả bát trà gừng cho cô uống.
Sau đó buông cô xuống, đắp kín chăn cho cô, để cô đi ngủ.
Uống trà gừng, cả người ấm hẳn lên, cô nghiêng người, giãy dụa, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ.
Tông Triển Bạch ngồi cạnh giường một lúc, nhìn thấy cô ngủ say mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Thẩm Bồi Xuyên đang ở ngay ngoài phòng, nhìn thấy Tông Triển Bạch ra thì hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
“Vừa cho uống thuốc hạ sốt…”
“Tôi muốn tìm Tông tổng.”
“Xin lỗi, nơi này không cho người ngoài vào, anh không thể vào.”
Cửa thang máy truyền đến tiếng của Bạch Dận Ninh và vệ sĩ.
“Bạch Dận Ninh?” Thẩm Bồi Xuyên nhìn về phía Tông Triển Bạch.
Sắc mặt Tông Triển Bạch trầm xuống, hắn ta tới thật đúng lúc. Chuyện này, Bạch Dận Ninh nhất định phải cho hắn một câu trả lời thỏa đáng.”
Tôi gặp Tông tổng của các người có chuyện muốn nói.” Bạch Dận Ninh muốn thuyết phục vệ sĩ, thế nhưng thái độ của vệ sĩ cũng rất kiên quyết, chức trách của vệ sĩ chính là không cho bất cứ người không có phận sự nào tiến vào, nói gì cũng không cho vào.
Bạch Dận Ninh nhíu mày, người này sao khó chơi vậy?
“Tôi có chuyện quan trọng…”
“Bạch tổng có chuyện gì quan trọng?” Tông Triển Bạch đứng ở hành lang, trên mặt hắn cũng không nhìn ra biểu cảm gì, khóe miệng khẽ mím, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén.
Khuôn mặt hắn vẫn lộ ra vẻ hung tàn rõ ràng, có loại khí thế mạnh mẽ: “Hẳn là chuyện hôm nay, Bạch tổng đã điều tra rõ ràng, đến đây cho tôi một câu trả lời thỏa đáng?”
Bạch Dận Ninh tự biết mình đuối lý, xin lỗi trước: “Là tôi chủ quan, để Diêu Thanh Thanh biết hành tung của tôi, mới biết…”
Kỳ thật, hắn ta vốn không đề phòng Diêu Thanh Thanh cho nên Diêu Thanh Thanh mới có thể tùy tiện theo dõi hắn ta được.
Hắn ta để Cao Nguyên đi điều tra thì mới biết được, Lâm Tử Lạp rơi xuống hồ là do Diêu Thanh Thanh, hai tay của hắn ta nắm tay vịn thật chặt: “Lâm tiểu thư không sao chứ?”
“Bạch tổng định giải quyết như thế nào?” Tông Triển Bạch không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn ta, hiện tại, điều hắn muốn chỉ là một câu trả lời hợp lý, một sự công bằng.
Bạch Dận Ninh còn ôm vẻ mong đợi, chờ mong, Diêu Thanh Thanh chỉ là nhất thời lỗ mãng, cô ta không phải người xấu.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn thấy hắn ta do dự, nhắc nhở: “Tôi cảm thấy Bạch tổng không thể mù quáng, không thể chỉ vì biết nhau từ bé mà có thể tín nhiệm vô hạn như thế. Thực ra, anh có thể đi điều tra quá khứ của cô ta một chút, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có điều bất ngờ đấy.”
“Anh có ý gì?” Rất rõ ràng, lời nói của Thẩm Bồi Xuyên có hàm ý.
“Anh vẫn nên tự hỏi cô ta thì tốt hơn. Đúng rồi, chuyện đe dọa lần trước, tôi nghĩ Bạch tổng cũng nên nói rõ cùng luôn, dù sao cũng là ở trên địa bàn của Bạch tổng, xảy ra chuyện như vậy, Bạch tổng sẽ không mặc kệ hoặc bao che khuyết điểm chứ?” Thẩm Bồi Xuyên nghiêng người dựa lên tường, vặn cổ tay: “Hơn nữa, trên địa bàn Bạch tổng, chúng tôi muốn động cũng không ai ngăn được, dọn dẹp một người phụ nữ quá đơn giản, nhưng mà, như vậy cũng giống như phạm tội, bao che cũng là tội.”
Uy hiếp, uy hiếp trần trụi.
Bạch Dận Ninh nghe được ý trong lời nói này, nếu như hắn ta nhất định che chở Diêu Thanh Thanh, như vậy không thể hợp tác với Tông Triển Bạch được, hơn nữa còn trở mặt thành thù.
Hắn ta cười khổ: “Lâm tiểu thư rơi xuống nước, trách nhiệm của tôi, tôi nhất định sẽ ăn nói rõ ràng, chuyện đe dọa chỉ cần có chứng cứ, tôi chắc chắn không bao che khuyết điểm.”