Chương 532:
Lâm Tử Lạp im lặng một lúc: “Anh đang giận em à?”
“Tại sao anh phải tức giận?” Anh hỏi ngược lại.
“Bởi vì quan hệ giữa em và mẹ, trong lòng anh không thoải mái nên tức giận, từ lúc em đụng vào điểm yếu của anh nên anh không vui có đúng không?” Lâm Tử Lạp không hề lảng tránh nói.
Tông Triển Bạch lẳng lặng nhìn cô, lẽ nào cô không biết quan hệ giữa anh và Dục Tú sao?
Tại sao lại làm như vậy?
Lâm Tử Lạp chủ động ôm anh, nằm trong ngực anh: “Em biết trong lòng anh có nút thắt, nhưng mà chuyện đã qua thì để nó qua đi, chúng ta buông xuống có được hay không?”
Tông Triển Bạch không nhúc nhích, không ôm cô, chuyện của quá khứ thực sự có thể dễ dàng buông xuôi như vậy ư?
Không, không thể.
Chân của Văn Nhàn không khỏe, nghe nói là vì lúc anh mới được sinh ra không được bao lâu thì gặp tai nạn xe, Văn Nhàn vì cứu anh mà ở lại. Lúc năm tuổi, anh không cẩn thận đụng phải canh nóng, là Văn Nhàn bảo vệ anh nên bị bỏng tay, trên mu bàn tay còn lưu lại một vết sẹo không xóa được, dùng thuốc tốt nhất để xóa sẹo nhưng cũng không thể nào xóa được hoàn toàn.
Anh vẫn nhớ kỹ trong lòng.
Nếu như anh chấp nhận Dục Tú, Văn Nhàn dưới suối vàng sẽ nghĩ như thế nào?
“Anh làm không được.” Anh thẳng thừng từ chối.
Lâm Tử Lạp nhíu chặt lông mày: “Anh không buông bỏ được, lẽ nào muốn nhớ cả đời à, quan hệ vẫn mãi không tốt với bên này như thế á?”
“Vậy thì đã sao?”
Bảo anh chấp nhận Dục Tú là điều không thể.
Lâm Tử Lạp vẫn muốn thuyết phục anh, nhưng cửa phòng có tiếng gõ cửa.”
“Cậu chủ, cô chủ, ở dưới nấu há cảo xong rồi, bà chủ gọi hai người xuống ăn cơm.” Chú Phùng đứng ngoài cửa.
Lời nói còn quanh quẩn đầu lưỡi liền bị Lâm Tử Lạp nuốt xuống, nói: “Chú xuống trước đi ạ.”
Lúc Tông Triển Bạch cùng Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên uống rượu, anh có uống vài ly, vẫn chưa ăn gì, lúc này có chút đói.
Liền ừm một tiếng.
Vấn chưa đến cuối năm, nhưng Trình Dục Tú chuẩn bị đồ ăn rất phong phú, chắc là thấy Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch dẫn hai đứa nhỏ đến nên chuẩn bị nhiều, ngoài há cảo ra còn chuẩn bị một bàn đồ ăn, bà muốn lấy lòng Tông Triển Bạch.
Nhưng không biết anh thích ăn gì nên chuẩn bị hơi nhiều.
Lâm Tử Lạp biết tâm tư của Dục Tú, ngẩng đầu nhìn Tông Triển Bạch một cái.
Tông Triển Bạch giả vờ không nhìn thấy, kéo ghế ngồi xuống.
Lâm Tử Lạp vào bếp, người giúp việc vừa mới tắt bếp nồi há cảo, Lâm Tử Lạp cầm cái muỗng: “Để tôi.”
Trong nồi, cái Trình Dục Tú gói và cái cô gói, còn cả những cái hai đứa bé gói đều ở trong nồi, sẽ ảnh hưởng trầm trọng đến giá trị thẩm mĩ của nồi há cảo.
Lâm Tử Lạp múc há cảo hai đứa bé gói vào một cái bát lớn.
Người giúp việc nhìn một cái, không hiểu gì: “Cô đổ dồn hết vào một tô như thế này, nhìn đã không muốn ăn, hơn nữa bát to như thế, ai mà ăn hết được?”
Lâm Tử Lạp cười nói: “Có người có thể ăn hết đấy.”
Cô chính là cố tình.
Không phải không muốn ăn cái do Trình Dục Tú gói hay sao? Vậy thì anh phải ăn hết tất cả cái mà cô và hai con gói.
Xem anh đỡ kiểu gì.
Không cho dầu với muối.
Lâm Tử Lạp ăn há cảo rồi nên lúc này không muốn ăn nữa, thế là phần há cảo còn lại cô chia làm ba bát, một bát cho Lâm Tinh Tuyệt, một bát cho Trình Dục Tú, một bát cho cô.
Người giúp việc giúp cô bưng lên.
Lâm Tử Lạp đem một bát ‘Thê thảm không nỡ nhìn’ cực to bưng đến trước mặt anh, còn nói: “Anh sẽ không chê chứ? Đây đều là em và hai con làm cho anh đấy.”
Tông Triển Bạch nhìn thấy bát há cảo to đùng ở trước mặt mình, lông mi khẽ run, đây là cho lợn ăn ư?