Chương 410:
Một lát sau, xe dừng trước cửa khách sạn. Tông Triển Bạch ôm Lâm Tử Lạp xuống xe, hai đứa bé được vệ sĩ ôm vào.
Tô Trạm lôi kéo Tân Na ra ngoài hẹn hò, chỉ còn lại Thẩm Bồi Xuyên ở khách sạn một mình nằm trên ghế salon chơi điện thoại. Nghe thấy tiếng vang, hắn ra khỏi phòng, nhìn thấy Tông Triển Bạch ướt hết cả người, ôm Lâm Tử Lạp cũng ướt hết, hắn vội vàng đi tới: “Xảy ra chuyện gì?”
Không phải nói là đi ra ngoài chơi à?
Nhanh như vậy đã về rồi, còn biến thành dạng này?
“Đừng hỏi nữa, gọi bác sĩ tới đã.” Lâm Tử Lạp có thể lạnh đến phát sốt, toàn thân nóng vô cùng.
“Được, được.” Thẩm Bồi Xuyên để vệ sĩ đưa hai đứa trẻ vào phòng, hắn tự đi xuống dưới tìm bác sĩ.
“Tôi lạnh, lạnh quá.” Lâm Tử Lạp run rẩy trong lồng ngực Tông Triển Bạch, cô chỉ cảm thấy não choáng váng sắp ngất, ngay cả ý thức cũng mơ hồ.
Tông Triển Bạch không biết phải an ủi cô thế nào, chỉ đành tăng tốc đi nhanh vào phòng, đưa cô đặt lên giường, sau đó cởi đồ của cô. Quần áo ẩm ướt trên người mà không cởi ra, chỉ sợ càng sốt nghiêm trọng hơn.
Chiếc áo khoác ẩm ướt cởi xuống bị Tông Triển Bạch vứt trên mặt đất, sau đó hắn cởi áo len của cô. Lâm Tử Lạp chưa hoàn toàn mất đi ý thức, có thể cảm giác được có người đang cởi quần áo của cô, cô bắt lấy bàn tay đang cởi đồ.
Thanh âm hơi khàn, lại có hơi van nài: “Đừng, tôi, tôi còn chưa chuẩn bị xong, lại, lại cho tôi một chút thời gian…”
Tông Triển Bạch: “…” Đọc bản chuẩn tại truyen.one nhé cả nhà! Truy cập truyen.one nằm ngay mặt tiền nhé!
Phải, hắn muốn cô, hơn nữa còn rất muốn.
Thậm chí nhiều khi, chỉ cần nhìn thấy cô là cơ thể hắn đã có phản ứng sinh lý.
Không biết có phải do nghẹn quá lâu rồi không.
Thế nhưng mà, giờ khắc này, hắn quả thực không hề muốn làm gì cô cả, chỉ là muốn cởi quần áo đã ướt nhẹp của cô ra mà thôi.
Tông Triển Bạch phủ người xuống, hôn lên cánh môi khô của cô: “Yên tâm, tôi không động vào em. Dù có muốn em, tôi cũng muốn em trong lúc em tỉnh táo. Tôi muốn để em cảm nhận tôi rõ ràng.”
Lâm Tử Lạp bị sốt nên mơ mơ màng màng, cũng không nghe rõ Tông Triển Bạch nói cụ thể cái gì, chỉ nghe thấy câu kia, tôi sẽ không động vào em, cô yên tâm buông tay.
Tông Triển Bạch cởi áo len của cô, trên làn da trắng nõn của cô còn lưu vệt nước. Cô lạnh, thân thể đang run, uốn éo người, muốn tìm chỗ ấm áp. Tông Triển Bạch nhìn cô, thân thể trần trụi, hầu kết nhấp nhô lên xuống, không thể không thừa nhận, dáng vẻ của cô rất mê người, thân thể mềm mại, gương mặt đỏ lên vì phát sốt, mái tóc ướt át dính sát trên khuôn mặt, cực kỳ giống với mái tóc ướt đẫm mồ hôi khi điên cuồng triền miên, dáng vẻ như thể bị giày vò đến mức không còn hơi sức nào hết.
Tông Triển Bạch cảm thấy toàn thân khô nóng, nếu như Lâm Tử Lạp không bị bệnh, lần này hắn nhất định sẽ không chịu đựng nữa.
Hắn hít thật sâu mới dám đưa tay cởi nội y của cô. Cô đã từng sinh con, nhưng ngực vẫn ưỡn cong ngạo nghễ như thuở ban đầu, không hề nghiêng lệch chảy xệ, tựa như giọt nước mưa, nằm xuống như thể một ngọn núi nhỏ. Tông Triển Bạch khẽ tránh mắt, đắp chăn lên người cô, sau đó cởi đồ phía dưới cho cô.
Dưới chăn, tay sờ đến cúc quần của cô, cởi ra, lột quần, quần lót.
Rất nhanh, cô đã không còn mảnh vải che thân, nhưng cô cảm thấy rất dễ chịu. Quần áo ướt rất lạnh, cởi quần áo ra khiến cô cảm thấy cơ thể ấm áp hơn, cô chủ động đắp chăn kín mít.
Tông Triển Bạch điều chỉnh nhiệt độ trong phòng rất ấm, nhặt quần áo trên mặt đất ném vào trong phòng tắm. Hắn lại đóng cửa phòng tắm, xả nước nóng, cởi quần áo của mình, tắm rửa bằng nước nóng, thay quần áo sạch sẽ. Một tay hắn cầm khăn lông khô, một tay hắn lau tóc, đi tới bên giường. Hắn ném khăn mặt lau tóc lên trên mặt bàn, sau đó dùng khăn lông khô trong tay lau mặt và tóc cho Lâm Tử Lạp.
Hắn đã tắm qua bằng nước nóng, khôi phục nhiệt độ mới dám tiếp xúc thân thể với cô, ôm cô, đặt cô vào trong chăn.
Lâm Tử Lạp cảm giác được nhiệt độ đến từ thân thể của hắn, ôm hắn chui vào trong ngực hắn, đầu chôn ở cổ hắn như một con mèo nhỏ.
Tông Triển Bạch như thể bị điểm huyệt, không nhúc nhích, cơ bắp căng lên. Lâm Tử Lạp không mặc quần áo, thân thể mềm mại, cọ qua cọ lại trên người hắn, tâm thần hắn nhộn nhạo vô cùng.
Hắn không phải là người không biết tự kiềm chế, nhưng ở trước mặt người phụ nữ này thì lại khác.
Khả năng tự kiềm chế của hắn, đúng là một trò cười.
Lâm Tử Lạp mơ mơ màng màng, vốn không biết hiện tại mình đang trong trạng thái như thế nào, trên người cô lạnh, chỉ là muốn tìm cái ổ ấm áp, mà cái ổ ấm áp này chính là vòng ôm của Tông Triển Bạch.
Tay của cô không thành thật, bởi vì cô phát hiện, cách nơi ấm áp còn có một đồ vật gì đó, cô muốn kéo cái thứ kia ra.
Tông Triển Bạch cúi đầu, nhìn hai tay không an phận của cô, xé rách áo choàng tắm của hắn, ánh mắt càng thêm tối đi.
Hầu kết trên cổ hắn lại nhấp nhô, cản trở họng: “Em còn làm loạn… Tôi sợ, tôi sẽ không thể kiềm chế bản thân mình được đâu.”