Chương 474:
Tông Triển Bạch túm lấy cổ tay cô, trở tay đẩy lại, ép người lên bức tường hành lang, một tay hắn chống lên tường: “Không được, lời nói ra như bát nước đổ đi, anh không cho phép em chơi xấu.”
“Anh dựa vào đâu mà không cho phép?” Lâm Tử Lạp ngửa đầu, bộ dáng nho nhỏ kiêu ngạo ghê gớm.
“Ừm…” Hắn cố ý kéo dài âm cuối, đột nhiên mập mờ, hắn cười khẽ: “Bởi vì em là vợ của anh.”
Lời vừa dứt, nụ hôn cũng rơi lên cánh môi cô.
Lâm Tử Lạp bất động.
Nụ hôn của hắn lướt xuống, lướt qua cái cổ tinh tế của cô, cuối cùng hôn lên xương quai xanh, khẽ ngậm khẽ cắn, cũng không làm đau cô, mơ hồ nói: “Em không yêu cũng không sao, anh sẽ khiến em yêu anh.”
Cuồng ngạo mạn tự đại là những từ chui ra trong đầu cô vào giờ này phút này.
Thế nhưng hắn như vậy lại có mị lực vô cùng.
Lúc này đã đến thời gian vệ sĩ canh giữ ở thang máy đổi vị trí, vang lên tiếng sột soạt, mang theo tiếng nói chuyện: “Bên ngoài thật lạnh, vẫn là trong phòng ấm hơn…”
Người kia nói được một nửa, đột nhiên im bặt.
Người nói lúc nãy lơ đãng nghiêng mắt nhìn thấy Tông Triển Bạch ở trong hành lang…
Sau đó nhìn đến mức quên cả nói.
Ba người khác thì buồn bực, hắn ta nhìn cái gì mà đờ cả người ra thế, chắc là hiếu kì nên cũng quay đầu nhìn về bên này, nhưng mà…
Lâm Tử Lạp dường như cảm thấy có người, cô đẩy Tông Triển Bạch một chút.
“Ừm?”
Lâm Tử Lạp nhỏ giọng nói: “Vừa nãy có phải có người nói chuyện không?”
Tông Triển Bạch không nghi ngờ, quay đầu.
“…”
Bọn họ không ngờ rằng Tông Triển Bạch đột nhiên quay đầu, trong lúc không biết nên làm thế nào đều ngây cả ra, sợ hắn giận, muốn giải thích không phải cố ý muốn nhìn nhưng lại không biết mở đầu thế nào.
Lâm Tử Lạp đỏ mặt, nóng như lửa, cô cúi đầu, lôi kéo góc áo của Tông Triển Bạch.
Thật là mất mặt.
Hắn cúi đầu trông thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Tử Lạp, khẽ kéo người vào trong lòng, bình tĩnh nói: “Quay đầu đi.”
Hắn biết Lâm Tử Lạp có da mặt mỏng.
Lúc này khẳng định là rất ngại nhìn thấy những người này.
Bốn người đàn ông như hẹn trước, đứng thành một hàng, đồng thời quay người.
Lâm Tử Lạp cúi đầu đi vào phòng, đến khi vào được trong phòng, cô lập tức đẩy Tông Triển Bạch ra.
“Đều tại anh.”
Không phân biệt tình hình gì cả.
Tông Triển Bạch khom người nhìn cô, mặt vẫn còn đỏ kìa, sao lại thẹn thùng như thế?
Bỗng dưng cảm thấy thật đáng yêu, như là thiếu nữ mới biết yêu vậy, ngượng ngùng hoài xuân.
Trên mặt hắn vẫn cười, đưa tay bóp gương mặt cô: “Anh để bọn họ xoay người, không ai nhìn thấy em.”
“Đều nhìn thấy cả rồi.” Lâm Tử Lạp oán niệm nhìn hắn chằm chằm.
Hai tay của hắn vòng lại, kéo người: “Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi.”
“Tránh ra.” Lâm Tử Lạp đẩy hắn.
Tông Triển Bạch không thả, lại còn ôm cô chặt hơn, trêu đùa: “Anh thích dáng vẻ đỏ mặt của em.”
Sao người này lại đáng ghét đến thế nhỉ?
“Ba mẹ đang làm gì vậy?” Hai đứa trẻ trên giường bỗng nhiên không chơi đùa nữa, đồng thời nhìn Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp.
Lâm Huệ Tinh lấy hai tay che mắt, lộ ra khe hở, nhìn lén nói: “Ba và mẹ muốn chơi trò hôn nhau, xấu hổ, xấu hổ quá.”