Chương 403:
Thẩm Bồi Xuyên liếc nhìn Tô Trạm, cười sâu xa: “Có lẽ không nhanh như cậu và cô Tần đâu.”
Tô Trạm: “…”
Đang nói về Tông Triển Bạch mà, sao lại lôi anh ta vào?
“Thẩm Bồi Xuyên!” Tô Trạm giả bộ tức giận, ôm cổ anh ta, kéo vào trong ngực: “Nói cho tôi nghe, cậu không dám.”
“Cậu chắc chắn sẽ không buông tôi ra?” Không phải uy hiếp, chỉ là một câu trần thuật đơn giản.
Sức mạnh của Thẩm Bồi Xuyên không hề khoa trương, Tô Trạm thật sự không phải là đối thủ của anh ta.
Tô Trạm tuy không phục, nhưng biết mình không đánh lại, ngoan ngoãn thả tay ra.
Phòng vệ sinh.
Lâm Tử Lạp cũng chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, quá xấu hổ.
“Anh, anh không sao chứ?” Mặc dù ngoài miệng bày tỏ quan tâm, ánh mắt dường như không dám nhìn thẳng vào người Tông Triển Bạch.
“Đỡ anh đứng lên.” Tông Triển Bạch giơ tay lên.
Lâm Tử Lạp nhìn đi nơi khác, giơ tay ra đỡ anh, không biết là có phải Tông Triển Bạch quá nặng hay không, cô phát hiện mình không kéo anh lên được.
Thử mấy lần cũng không kéo được người lên, cô quay đầu nhìn anh.
Giờ phút này Tông Triển Bạch đang nhìn chăm chú cô, trong mắt như có nước, một vòng mênh mông sáng như trăng, anh cười, trên tay dùng lực nhẹ, Lâm Tử Lạp ngã xuống lần nữa, Lâm Tử Lạp muốn muốn đứng lên, lại bị Tông Triển Bạch giữ lấy, không để cho cô giãy giụa.
Lâm Tử Lạp nhỏ giọng: “Anh làm gì?”
Cô không dám lớn tiếng, bên ngoài Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên không biết sẽ nghĩ như thế nào, vừa rồi chắc chắn cũng đã hiểu lầm rồi.
Tông Triển Bạch cười không nói, cầm tay cô đặt ở ngực, nghiêm trang nói: “Nấu như anh thật sự “không thể” nữa, “phúc phận” nửa đời sau của em phải làm thế nào?”
Lâm Tử Lạp: “…”
Tông Triển Bạch nắm tay cô, xoa ngực: “Anh muốn cho em “may mắn”, phải làm thế nào đây?”
Sắc mặt Lâm Tử Lạp lập tức đỏ bừng, người này, đã là lúc nào rồi, có thể nghiêm túc được hay không?
“Đừng làm loạn.” Lâm Tử Lạp gạt tay.
Tông Triển Bạch không chịu buông tha, nắm tay cô không buông.
Lâm Tử Lạp trừng mắt nhìn: “Anh còn như vậy em sẽ giận?”
Tông Cảnh: “…”
Có lúc người này sẽ như vậy, cô muốn giữ mặt mũi cho anh, anh còn được voi đòi tiên, nhưng cô tức giận anh sẽ lập tức biết điều.
Bị coi thường, từ này chắc chắn được nghĩ ra để miêu tả người này.
Lâm Tử Lạp đặt tay anh lên vai, đỡ anh dậy.
Dù cho như thế nào, cô đã làm anh ngã, theo lý cô vẫn phải đỡ anh đứng lên.
Tông Triển Bạch nhìn cô, tự anh có thể ngồi dậy, đã sớm đỡ rồi, nhưng anh vẫn muốn cảm giác được cô đến gần.
Cơ thể anh dán sát vào người cô.
Lâm Tử Lạp kéo cửa phòng ra, Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đang ngồi ở trên ghế salon uống trà, không thấy bọn họ “xì xào bàn tán”, sắc mặt cô mới có thể bình tĩnh, cỗ sợ bầu không khí ngột ngạt, cố ý tìm chủ đề nói chuyện: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Diêu Thanh Thanh sao lại từng sinh em bé?”
Hay là lúc còn vị thành niên?
Thẩm Bồi Xuyên đặt ly trà trong tay xuống: “Người trong thôn đồn là Diêu Thanh Thanh hư hỏng, lúc ở trong trường học lêu lổng đi ra ngoài, người của nhà họ Diêu chê cô ta làm mất mặt, cũng không đồng ý nuôi, nên mới cho…”
“Là như vậy?” Lâm Tử Lạp cảm thấy Diêu Thanh Thanh hẳn không phải là loại người không biết nặng nhẹ, 16 tuổi, mặc dù tư tưởng vẫn chưa trưởng thành, nhưng ít nhất vẫn phải biết được những chuyện đó rồi, làm sao có thể có quan hệ với người khác mà sinh đứa trẻ ra?
“Dĩ nhiên, trong này tôi cũng cảm thấy có ẩn tình, thời gian đi cũng ngắn, chuyện cũng đã qua lâu như vậy, người nhà họ Diêu dường như cố hết sức giấu giếm, những chuyện sâu xa hơn cũng không thể tra ra.” Thẩm Bồi Xuyên lấy kinh nghiệm của mình để nhận xét chuyện này, cảm thấy quả thật không đơn giản như bề ngoài, hơn nữa, Diêu Thanh Thanh có ý thù địch với Lâm Tử Lạp, điều này là vì sao?