Chương 442:
Ông chủ cũng cười, khách muốn mua cái nào thì ông bán cái đó thôi, quan trọng là cứ bán được là được.
“Tôi giúp chị lấy cái mới nhé.” Chủ cửa hàng vào bên trong tìm túi bóng gói lại, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Người này lạ thế nhỉ, cứ nghĩ rằng con mình là thiên tài vậy.”
Cửa hàng của ông có hai loại khối Rubik, lẽ ra là được đặt trong hộp, tuy người đến xem nhiều, nhưng căn bản không có ai muốn mua, vì đều cảm thấy không thể lắp ráp được, sau đó không còn cách nào, ông đành gỡ hộp ra để khách vào ngắm, người chơi thử cũng rất nhiều nhưng mà vẫn như vậy chẳng có ai mua.
Nhưng hôm nay lại bán hết, trong lòng ông cảm thấy rất vui, để làm ra khối Rubik này rất phức tạp, giá mua vào cũng rất cao, ông cứ nghĩ là sẽ phá sản nhưng mà không ngờ được rằng hôm nay lại bán hết sạch.
Tìm được khối Rubik chủ cửa hàng cười híp mắt cầm ra, bỏ vào trong túi đưa cho Lâm Tử Lạp: “Con nhà chị chắc chắn rất thông minh.”
Lâm Tử Lạp cười yếu ớt không nói gì, trong lòng cô nghĩ, cô cảm thấy con trai của cô là thông minh nhất.
Cô và tất cả người mẹ trên thế giới đều giống nhau, đều cảm thấy con của mình giỏi nhất.
Lâm Tử Lạp hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”
“Một triệu một trăm nghìn.”
Lâm Tử Lạp rút ra một triệu ba trăm ngàn trả ông, chủ tiệm tìm một trăm năm mươi nghìn trả cô: “Bớt cho cô ba mươi nghìn, khối Rubik này của tôi giá mua vào đã là một triệu không trăm năm mươi nghìn, đã hai năm trôi qua mà bán không hết, hôm nay cô mua thì tôi không bị lỗ vốn.”
Lâm Tử Lạp nhận lấy tiền thừa, xách túi đi ra ngoài cửa tiệm, tài xế đi tới: “Tôi cầm giúp cô nhé.”
Lâm Tử Lạp khua tay: “Không cần.”
Cũng không phải cái đồ gì nặng lắm.
Tài xế bảo vệ Lâm Tử Lạp giữa đoàn người qua lại tấp nập, người đi lại rất nhiều, hoàn toàn không phát hiện ra phía sau lưng cách đó không xa có một người đàn ông mặc áo Parka màu xanh da trời, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen đang lén lút theo dõi hai người họ.
Tầng này toàn là đồ chơi và đồ trang sức, không có đồ mà cô tìm, thế là cô lên tầng hai, lúc đi vào thang máy Lâm Tử Lạp cảm nhận được có người đang nhìn cô, cô quay đầu nhưng không tìm thấy người đang theo dõi cô.
“Sao thế?” Tài xế hỏi.
Lâm Tử Lạp lắc đầu, cô lại quay đầu lại nhìn một cái, chính xác không có ai đang theo dõi cô.
Cô ôm sự hoài nghi xoay người đi vào, rất nhanh thang máy đã tới tầng 2, cô phát hiện ra tầng này có đồ mà cô cần, thế là cô rảo bước nhanh hơn, đem chuyện vừa mới cảm giác có người rình trộm mình quên hết sạch.
Cô đi hết một vòng quanh tầng hai mới tìm được vải ren mà cô cần, chất liệu vải mỏng nhẵn nhụi mềm mại, là thứ cô cần tìm.
“Cái này hơi đắt một chút.” Lâm Tử Lạp vui mừng vì tìm được đồ cô muốn tìm, đang lúc say mê ngắm nhìn thì chủ cửa hàng đi tới nói.
Lâm Tử Lạp là một nhà thiết kế thời trang nên tầm hiểu biết về các loại vải vóc cũng rất rộng, chỉ cần sờ vào vải là biết giá cả, cô bình tĩnh hỏi: “Cái này bán theo thước đúng không?”
Ông chủ gật đầu: “Đúng vậy, giá 5 triệu 640 nghìn một thước”
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu nhìn bà chủ, cười: “Không thể rẻ hơn một chút sao?”
“Đây đã là giá rẻ nhất rồi đó, cả cái trung tâm thương mại này chỉ có mỗi cửa hàng của tôi có thôi, tuyệt đối không có nhà thứ hai, vì nó đắt nên không có cửa hàng nào muốn bán.”
Ngón tay của Lâm Tử Lạp khẽ chà xát: “Chất vải này là làm từ sợi tơ tằm nên rất mỏng và nhẹ, màu sắc rất đẹp, tay sờ thấy cũng nhẵn nhụi, nhưng mà ông nói giá này thì hơi chút đắt.”
Ông chủ vừa nghe là đã biết là người trong nghề, dùng tay sờ là có thể biết được chất vải, cũng không dám lên mặt: “Cái đó, cô muốn lấy bao nhiêu, tôi sẽ giảm giá.”
“Tôi cần vài mét.”
Ông chủ vừa nghe là đã biết khách quý, sờ một cái đã muốn vài mét, khóe môi nhếch lên cười toe toét: “Tôi sẽ ưu đãi giảm giá cho cô.”
Lâm Tử Lạp không phải là tiếc tiền, mà là giá ban đầu chủ tiệm này nói quá cao, giá loại vải này có cao nhưng mà không đến mức đắt khét như vậy: “3 triệu 240 nghìn một thước.”
“Sao trả giá thấp thế.” Nụ cười trên mặt chủ cửa hàng dần dần biến mất, khó chịu nói.
“Ông không lỗ, 3 triệu 240 nghìn một thước, mỗi một thước ông lãi 240 nghìn, tôi lấy sáu mét, ba thước được một mét, như vậy là mười tám thước, tổng cộng ông lãi 4 triệu 320 nghìn.”
Ông chủ lúc này thật sự trợn tròn mắt không thể tin được, cô vậy mà lại biết giá của ông, đúng là người lành nghề, không cần nói chuyện mặc cả.
“Cô cũng sản xuất loại vải này à?” Nếu như không phải làm về vải vóc, không thể biết chính xác giá cả như vậy được.