Chương 357:
Cô ngắt một cành khác, lúc ngắt bất cẩn quẹt vào tay, tạo thành vết thương hở ở lòng bàn tay, cô đau đớn hét lên một tiếng.
Tô Trạm quay đầu lại thấy cô không đi theo, thấy máu trên tay cô liền lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Anh mau chóng đi qua đó, có thể là đi nhanh quá, chân trượt một cái, cả người liền lảo đảo, may bên tay trái anh có một cái cây, lúc sắp ngã xuống, anh vịn vào cái cây đó nên không bị ngã: “Chết tiệt……”
Anh vẫn chưa bình tĩnh lại, thở dài một hơi.
Lâm Tử Lạp quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?
“Không sao, cô đang làm gì vậy?” Tô Trạm đứng vững, nhìn cành cây trong tay cô, có chút khó hiểu, vì thế Lâm Tử Lạp cười: “Chắc chắn anh chưa từng trèo ngọn núi như này, trèo ngọn núi như này, trong tay phải có đồ vật.”
Cô đưa cành cây cho anh.
Lúc nhỏ bởi vì cô và Trang Kha Nguyệt bị trục xuất ra nước ngoài, không có tiền lại ở nơi hẻo lánh, cô và Trang Kha Nguyệt thường xuyên lên ngọn núi cách chỗ họ ở không xa để ngắt lá dương xỉ, người bản địa không biết lá đó có thể ăn, nhưng Trang Kha Nguyệt biết, ở trong nước món rau trộn thường có lá dương xỉ, ăn với thịt nướng cũng ngon.
Lúc không có tiền, đói bụng, có lẽ chỉ cần có thể no bụng thì cái gì cũng ngon hết.
Tô Trạm ngắt cành cây như Lâm Tử Lạp, sau đó chống gậy lên núi.
Đi được khoảng nửa tiếng, Tô Trạm nhìn thấy cây hồng ở phía trước, cây rất cao và lớn, ra quả đỏ mọng, giống như một chiếc đèn lồng nhỏ, treo trên ngọn cây, vô cùng nổi bật ở trong rừng, nhìn thấy cây hồng, chắc chắn cách đám người Tông Triển Bạch không xa: “Chị dâu nhỏ, cô nhìn đi có cây hồng.”
Khóe mắt Lâm Tử Lạp giật giật, anh ấy vừa gọi ai là chị dâu nhỏ?
Xưng hô kiểu gì vậy?
“Chắc chắn cách họ không xa.” Tô Trạm không chú ý đến sắc mặt của Lâm Tử Lạp.
Thấy Lâm Tử Lạp không đi, lúc này mới chú ý đến sắc mặt của cô, thấy hơi bất thường: “Chị dâu nhỏ, cô sao thế?”
Tuổi của anh, Thẩm Bồi Xuyên với Tông Triển Bạch cũng xấp xỉ nhau, Tông Triển Bạch lớn hơn anh và Thẩm Bồi Xuyên một chút , Lâm Tử Lạp là vợ của Tông Triển Bạch, vậy thì họ nên gọi là chị dâu.
Mặc dù nói nên gọi như thế, nhưng Lâm Tử Lạp nhỏ hơn anh sáu tuổi, hơn nữa Lâm Tử Lạp nhìn cũng rất nhỏ, giống như sinh viên đại học vậy, hoàn toàn không nhìn ra là bà mẹ hai con.
Anh cảm thấy trực tiếp gọi chị dâu không được hợp lý cho lắm, tự ý thêm chữ nhỏ vào đằng trước.
“Ai?” Lúc này có người bước đến.”
Người vừa lên tiếng là vệ sĩ theo Tông Triển Bạch lên núi, Tô Trạm hỏi: “Là tôi, Tổng Giám đốc Tông đâu rồi?”
“Trong đó.” Vệ sĩ đáp.
Đường ở đây dễ đi hơn nhiều, nó đã được những người đi trước giẫm lên và để lại một con đường đất nhỏ hẹp. Theo vệ sĩ dẫn đường, họ băng qua đỉnh núi không cao lắm, sau đó nhìn thấy một khu rừng quả hồng. Vào mùa này, lá cây hồng gần như đã rụng sạch, chỉ còn lại những quả màu đỏ.
Lâm Tử Lạp thấy con gái mình và Tông Triển Bạch đang ở dưới một cây hồng khá lớn. Hình như Lâm Huệ Tinh mới ăn hồng nên khóe miệng còn dính nước của quả hồng, Tông Triển Bạch đang lau miệng cho cô bé.
Trước đây cô cảm thấy Tông Triển Bạch rất may mắn, ít nhất anh không bị ba mẹ bỏ rơi, điều kiện gia đình rất tốt, vừa ra đời đã được muôn người chú ý.
Nhưng kể từ khi cô biết Trình Dục Tú là mẹ anh, nhưng anh không hề biết điều đó, cô cảm thấy hơi đau lòng cho anh.
“Mami.” Khi nhìn thấy Lâm Tử Lạp, Lâm Huệ Tinh hào hứng hét lên: “Mami đến tìm con phải không?”
Tông Triển Bạch quay đầu thì thấy người phụ nữ cao gầy đứng trên đỉnh núi, ngay cả trong rừng không đủ ánh sáng, cô cũng có thể thu hút ánh mắt của người khác và khiến người ta dừng bước lại.
Thời gian chưa đến, sao cô lại có thể ra ngoài?
Lâm Tử Lạp đi xuống, trong rừng hồng có rất ít cỏ dại, đi lại dễ dàng hơn con đường đi tới rất nhiều. Cô bước tới nhìn con gái mình và định đưa tay sờ mặt cô bé, nhưng vì tay cô quá bẩn nên đã rút lại: “Đúng vậy, mami thực sự rất nhớ Tiểu Nhụy, vì vậy đã xin nghỉ để đi gặp con.”
“Em bị thương à?” Tông Triển Bạch nhìn thấy vết máu khô trên tay cô khi cô đưa tay ra.