Chương 395:
“Chị dâu nhỏ.” Tô Trạm bày ra vẻ mặt dĩ nhiên “Cậu nhìn người ta xem, trẻ như thế, trông như sinh viên đại học vậy. Cậu đã hơn ba mươi rồi. Tôi không thể không gọi cô ấy là chị dâu nhỏ được.”
Tông Triển Bạch thừ mặt ra. Ý của Tô Trạm là anh già sao?
“Sau này không được gọi như thế nữa.” Tông Triển Bạch nhất định không thừa nhận là mình già.
Có điều không thể không thừa nhận rằng Lâm Tử Lạp nhìn trông rất trẻ.
Tô Trạm nhếch môi: “Được thôi, hơn có tám tuổi thôi thì cũng không nhiều lắm. Cũng chỉ là lúc cô ấy mười tuổi thì cậu trưởng thành rồi, còn khi cô ấy trưởng thành thì cậu…cũng không già lắm…..”
Đối với nét cười như gió xuân ấy của Tông Triển Bạch, anh liền đổi “cậu già rồi” thành “cũng không già lắm”. Anh sợ gió xuân biến thành gió xoáy bây giờ, thổi anh bay xác.
“Tôi đi chuẩn bị bữa sáng.” Nói rồi anh biến mất nhanh như một cơn gió.
Tông Triển Bạch cũng không ngủ được nữa, dứt khoát ra khỏi giường.
Lúc vệ sinh cá nhân, anh nhìn bản thân mình trong gương một hồi rồi tự hỏi lòng: Anh già sao?
Lâm Tử Lạp liệu có chê anh già không?
Anh không thể ngăn mình khỏi một nỗi thấp thỏm.
“Anh đang nhìn gì thế?” Lâm Tử Lạp tưởng mình hoa mắt rồi, cô muốn tới hỏi anh tối qua tại sao không đưa cô về phòng hai đứa nhóc, làm Lâm Huệ Tinh dậy sớm như thế, còn khiến cô bị Tô Trạm hiểu lầm.
Không ngờ cô lại thấy Tông Triển Bạch đang ngắm bản thân trong gương. Đẹp trai thì cũng không cần tự kỷ trước gương thế chứ?
Đây thật sự là Tông Triển Bạch sao?
Tông Triển Bạch: “…..”
Cô gái này vào từ khi nào vậy?
Sao không phát ra tiếng gì thế?
“Em làm phiền anh rồi, anh ngắm tiếp đi…” Lâm Tử Lạp vừa quay người liền bị nắm lấy cánh tay. Cô quay lại, bao câu hỏi chưa kịp nói ra thì đã bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc. Anh đã khóa cô trong vòng tay mình. Mỗi nhịp tim của anh đều như đốt cháy da thịt cô, ánh mắt anh sáng rực: “Anh có già không?”
Lâm Tử Lạp: “…”
“Không, không già…” Lâm Tử Lạp lắc đầu, người đàn ông này điên rồi. Mới sáng ra làm mấy chuyện khiến người ta kinh ngạc.
Lông mày anh giãn ra, lúc này mới lộ nét cười. Anh cúi xuống cắn nhẹ vào môi cô rồi nói với vẻ ngang ngược mà mãnh liệt: “Kể cả anh già rồi thì em cũng chỉ có thể thuộc về anh.”
Lúc Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp xuống tầng, mọi người đã đến đủ cả rồi. Tân Na để Lâm Ngụy Hi, Lâm Tinh Tuyệt không cần người chăm sóc, bản thân tự xúc cơm ăn.
“Xem ra tôi đến không muộn, vừa kịp bữa cơm.” Bạch Dận Ninh vội vàng đi từ cửa vào.
Anh cười với Lâm Tử Lạp: “Cô nói cô muốn mời tôi ăn cơm, tôi phải đến nhanh để tìm cô, như vậy mới kịp ăn. Không nên là cô mời tôi, đáng ra là để tôi mời cô.”
Lâm Tử Lạp quay về thì gặp phải trò đùa như vậy, đành coi như đã quên hết mọi chuyện, Lâm Tử Lạp cảm thấy ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tôi quên mất.”
“Không sao, tôi đến đây không phải là để tìm cô sao?” Lúc Bạch Dận Ninh nói, ánh mắt còn nhìn về Tông Triển Bạch: “Bữa cơm này sáng nay định mời tôi thế nào?”
Tay của Tông Triển Bạch trên vai Lâm Tử Lạp trượt xuống eo cô, anh dùng lực kéo cô áp vào người mình, anh cười với Bạch Dận Ninh: “Giám đốc Bạch, cơm nghèo không ăn nổi sao?”
Ánh mắt Bạch Dận Ninh lướt qua cái tay đang đặt ở eo Lâm Tử Lạp, ánh mắt né tránh, cười nhẹ: “Không phải cô Lâm mời, sơn hào hải vị cũng mất đi hương vị.”
Ánh mắt Lâm Tử Lạp nhìn Bạch Dận Ninh và Tông Triển Bạch, sao cô cứ cảm thấy bọn họ như sắp đánh nhau vậy?
Mùi thuốc súng nồng nặc quá?
Rõ ràng cô muốn mời Bạch Dận Ninh ăn bữa cơm, cô cũng không thể lật lọng: “Vậy được, anh ăn cùng chúng tôi đi.”
Bạch Dận Ninh nhìn chiếc bàn không xa, người lớn trẻ nhỏ đã ngồi được nửa bản, anh vẫn cười như cũ: “Mời tôi ăn cơm mà sao lại nhiều người không thích hợp lắm nhỉ? Không phải nên hỏi tôi muốn ăn gì sao?”
“Thật ngại quá, là tôi suy nghĩ không chu đáo, giám đốc Bạch muốn ăn ở đâu, muốn ăn gì?” Lâm Tử Lạp khéo léo hỏi, cô không ngờ hôm nay Bạch Dận Ninh lại bắt bẻ như vậy.