Chương 280:
Tông Triển Bạch sửa lại cổ áo hơi có nếp gấp của con gái, nhìn con gái cười dịu dàng, nhưng lại nói với Bạch Dận Ninh: “Bạch tổng quá khen, là Bạch tổng tạo cơ hội cho tôi thôi.”
Bàn tay Bạch Dận Ninh đặt trên xe lăn nắm chặt lại, cục tức này không thể không nuốt lại, quả thực là có người ỷ vào thế của hắn ta mà làm chuyện ỷ thế hiếp người.
Hắn ta không thể phản bác được.
Ánh mắt Bạch Dận Ninh nhìn về phía Lâm Tử Lạp, nói: “Chuyện hôm nay, rất xin lỗi.” Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn ta nhìn Lâm Tử Lạp từ trên xuống dưới, hiểu cô đến cửa hàng là vì lý do gì: “Cửa hàng này là của tôi, em cần gì, hôm nay cứ chọn đi, tất cả chi phí tính cho tôi, xem như tôi đền bù cho việc gây phiền phức cho em.”
“Bạch tổng khách khí, vợ tôi không có thói quen tiêu tiền của người khác.” Không chờ Lâm Tử Lạp mở miệng, Tông Triển Bạch đã từ chối trước.
Lâm Tử Lạp ngước mắt nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Tông Triển Bạch, cô quả thực không nghĩ tới hắn còn có dụng ý này, dù cho là vì lúc ấy muốn giảng đạo lý cho Lâm Tinh Tuyệt. Người đàn ông này thật là xấu bụng, gian trá, thâm tàng bất lộ, bụng dạ khó lường, cô không bao giờ ngờ tới.
Lâm Tử Lạp nở một nụ cười lễ phép: “Cảm ơn, không cần.”
Bạch Dận Ninh cũng cười: “Vậy thì tốt, về sau có cần gì ở chỗ tôi thì cứ nói, chuyện đi gặp vị sư phụ kia, e rằng phải trễ chút rồi.”
Lâm Tử Lạp đại khái hiểu, hắn cần phải xử lý chuyện nơi này, liền nói: “Nếu ngày mai anh rảnh thì ngày mai đi.”
Bạch Dận Ninh trầm tư một lát, đáp: “Được, đến lúc đó tôi đến khách sạn đón em.”
“Ừm.” Lâm Tử Lạp dắt con trai.
Bọn họ không trở về ngay, lần này Tông Triển Bạch đi theo Lâm Tử Lạp không rời nửa bước, sợ lại bị người ta bắt nạt.
Lâm Tử Lạp oán thán: “Anh đi theo tôi như thế này cứ như thể tôi là động vật quý hiếm ấy.”
Nào có ai dạo phố lại mang theo chồng con rồi còn một đám vệ sĩ đâu?
Dù cho là người đi dạo phố hay đi qua cũng phải ngoái lại nhìn cô.
Khiến cô rất không tự nhiên.
Tông Triển Bạch nói như đúng rồi: “Một mình em đi, tôi không yên tâm, nhỡ đâu lại bị người khác bắt nạt thì sao?”
“Tôi không phải trẻ con…”
“Vừa nãy em không giải quyết được.”
Lâm Tử Lạp: “…”
Thế mà cô không phản bác lại được.
Bọn họ tương đối nhẹ nhõm, Bạch Dận Ninh lại bị chọc giận.
Diêu Thanh Thanh vẫn luôn xin lỗi, nhưng đây không phải là điều mà Bạch Dận Ninh muốn.
Cô nhân viên kia bị Cao Nguyên cản lại, cô ta đứng bên cạnh cửa, thân thể co rụt lại, giảm bớt cảm giác tồn tại, hi vọng Diêu Thanh Thanh có thể xin xỏ cho mình.
“Chị họ…”
“Tôi không phải chị họ cô!” Diêu Thanh Thanh vội vàng. Lúc đầu cô chỉ là được nhận nuôi, mà cha mẹ nuôi cũng không đối xử tốt với cô, em họ này cũng chẳng thân thiết gì.
Chỉ là mẹ của cô em họ này rất tốt bụng. Có một lần, cô bị cha mẹ nuôi đánh chửi, nhốt ở ngoài cửa không cho ăn cơm, là mẹ của cô em họ này đón cô, cho cô ăn cơm.
Diêu Thanh Thanh nhớ kỹ ân tình này mới gọi cô ta đến hỗ trợ trong tiệm vì cô ta không có công ăn việc làm, chỉ là không nghĩ tới cô ta chẳng những trộm tiền mua quần áo của khách mà còn uy hiếp khách như vậy.
Bảo sao cô cảm thấy gần đây tiệm buôn bán ngày càng không tốt.
Thì ra là tại cô ta, thanh danh hỏng.
“Em sai rồi, chị ơi em biết sai rồi. Chị xin Bạch tổng giúp em với.” Không phải do Cao Nguyên cản lại thì cô ta đã nhào tới rồi.
“Chuyện do cô làm thì tự gánh chịu hậu quả đi, tôi cũng không thể nào cứu cô được.” Xem ra, Bạch Dận Ninh rất tức giận, đừng nhìn hắn vẫn có vẻ mặt tươi cười như thế kia, nhưng cô biết, giờ phút này hắn vô cùng tức giận.