Chương 525:
Tô Trạm ở bệnh viện bận rộn cả một ngày, chưa ăn cơm, bây giờ cũng chẳng có tâm trạng để ăn, anh là người đến điểm hẹn đầu tiên, vừa đến nơi đã gọi một chai rượu ngồi uống một mình, người thứ hai đến là Thẩm Bồi Xuyên, nhìn thấy Tô Trạm uống rượu một mình, anh đóng cửa phòng lại, trêu đùa nói: “Chú rể, như này là thế nào đây? Ngồi uống rượu một mình ư.”
Tô Trạm không tiếp lời.
Nếu là ngày thường, nhất định Tô Trạm sẽ không hiền lành như thế này, Thẩm Bồi Xuyên thu hồi vẻ mặt vui tươi lại ngồi xuống bên cạnh anh: “Mượn rượu giải sầu à?”
Tô Trạm uống ực một hớp rượu: “Lưu Phi Phi về rồi.”
Khóe mắt Thẩm Bồi Xuyên khẽ giật một cái, nhanh như vậy đã biết rồi á?
Anh giả vờ như không biết chuyện gì: “Cậu tính làm gì? Tần Nhã là một cô gái tốt, cậu đừng có mà làm tổn thương người ta.”
Tô Trạm nhìn anh, cuối cùng lại ực một hớp rượu: “Cô ấy thay đổi rồi.”
“Nói nhảm, cậu không thay đổi chắc? Lúc đó cậu bao nhiêu tuổi, bây giờ cậu bao nhiêu tuổi, nhìn kĩ xem, nếp nhăn ở khóe mắt dài thế nào kìa.” Thẩm Bồi Xuyên dùng ngón tay chỉ vào đuôi mắt anh.
Đã một ngày một đêm Tô Trạm không chợp mắt, bọng mắt hiện lên một vầng thâm xanh, sắc mặt cũng rất khó coi.
Tô Trạm trừng mắt nhìn anh: “Đừng đụng vào tôi.”
Thẩm Bồi Xuyên rót cho mình một ly rượu, thong thả nói: “Cậu không phải cành vàng lá ngọc gì, xứng cho tôi đụng chắc?”
“Tần Nhã muốn ly hôn với tôi.” Tô Trạm thở dài một hơi thật sâu: “Sáng nay nội tôi bị ứ máu ở não, bây giờ vẫn đang viện.”
Thẩm Bồi Xuyên nghiêm mặt, quan tâm nói: “Nội không sao chứ?”
“Cấp cứu được rồi.”
“Thế thì tốt…Tần Nhã biết được sự tồn tại của Lưu Phi Phi?” Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ một lát rồi hỏi.
“Ừm, có chút hiểu lầm nên cãi nhau, bây giờ kiên quyết đòi rời xa tôi.” Vừa nghĩ đến thái độ của Tần Nhã, trong lòng Tô Trạm lại thấy buồn.
“Cậu nghĩ như thế nào?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Tô Trạm liếc mắt nhìn anh: “Nghĩ như thế nào là nghĩ cái gì?”
Thẩm Bồi Xuyên thở dài một cái, trong đầu thầm nghĩ cái người này đúng là không có thuốc chữa: “Dĩ nhiên là bây giờ cậu vẫn còn yêu Lưu Phi Phi, hay là yêu Tần Nhã, lớn đến từng tuổi này rồi, đến chuyện này mà cũng không hiểu rõ ràng à? Chuyện đã đến mức này thì hiểu rõ lòng cậu đi, vẫn yêu Lưu Phi Phi thì nói rõ mọi chuyện với Tần Nhã càng sớm càng tốt, có thể đền bù bao nhiêu thì cố gắng hết sức mà đền bù người ta, dĩ nhiên, tổn thương kiểu như này e rằng tiền cũng bồi thường không nổi.”
Tô Trạm rót đầy ly rượu, một hớp uống cạn, rượu cay làm anh cau mày: “Tôi không còn yêu cô ấy nữa, tình cảm đối với cô ấy sớm đã tan biến hết rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên hứng thú nói: “Vậy ý của cậu là gì? Thích Tần Nhã á?”
“Nhưng mà cô ấy muốn rời xa tôi.” Tô Trạm rất đau buồn: “Tôi không biết nên làm như thế nào, cô ấy không tin tôi.”
“Sự tín nhiệm là thứ mà cậu cho.” Thẩm Bồi Xuyên vỗ nhẹ một cái vào vai của Tô Trạm: “Muốn cô ấy tin tưởng cậu thì đầu tiên cậu phải đủ thẳng thắn.”
Chuyện này ai cũng không thể giúp được cậu.
Còn phải xem lại chính bản thân anh.
Két kẹt, cửa phòng bao riêng bị đẩy ra, Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên nghiêng đầu, Tông Triển Bạch ngược ánh sáng đi tới.
Ánh mắt của anh nhàn nhã nhìn lướt qua đống rượu trên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.
Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên cùng lúc im lặng.
“Hà Thụy Trạch vào rồi.” Vì tội không đến mức phải chết nên chỉ phán quyết trước, sau đó mới thêm hình phạt.
Tông Triển Bạch nhàn nhạt ừ một tiếng, tâm trạng dường như cũng không vui hơn là bao.
Thẩm Bồi Xuyên vừa dứt lời, cả căn phòng liền rơi vào một màn yên tĩnh, ba người đàn ông ngồi im lặng không nói gì, bầu không khí trở nên cứng ngắc, có vài phần lúng túng.