Chương 394:
Dù anh rất muốn nhưng anh nhất định phải chiếm lấy cô khi cô còn tỉnh táo. Anh muốn Lâm Tử Lạp cảm nhận rõ được hơi ấm cơ thể anh, tình cảm của anh, tình yêu của anh và cả những xúc cảm mãnh liệt của anh.
Tông Triển Bạch ôm cô nhắm nghiền mắt, định ngủ thêm chút nữa….
Cốc cốc……
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tông Triển Bạch: “………”
Anh không làm ăn được gì, chỉ ôm vợ ngủ một lát thôi mà sao vẫn có kẻ tới quấy rối vậy?
“Mami, mami, mẹ có ở trong không?”
Lâm Huệ Tinh tỉnh dậy thấy trong phòng không có ai liền tới gõ cửa phòng Tông Triển Bạch.
“Ba ơi, ba ơi, con không thấy Mami đâu”
Cốc cốc……..
“Là Tiểu Nhụy sao?” Lâm Tử Lạp ngẩng đầu dậy, mở đôi mắt ngái ngủ nhìn về phía cửa, phát hiện đây không phải căn phòng tối qua cô ngủ. Cô tỉnh hẳn lên, hất chăn ra đi tới mở cửa phòng.
Tông Triển Bạch: “……….”
Cô có thấy anh không? Cứ thế mà bỏ đi à?
Lâm Tử Lạp mở cửa phòng, nhìn thấy dáng người bé nhỏ của con gái đứng trước cửa. Cô bé mặc đồ ngủ, tóc xõa xuống, ôm chú gấu bông ưa thích của mình trong tay, ngước đầu chớp mắt hỏi: “Mami, sao mẹ lại ngủ ở đây thế?”
Cô bé nhớ rõ ràng tối qua mẹ ôm mình ngủ, vừa mới tỉnh dậy thì mẹ đã ở trong phòng của ba rồi.
Lâm Tử Lạp búi tóc, quỳ xuống nhìn vào mắt con gái: “Tối qua, tối qua…”
Cô không biết phải giải thích với con gái thế nào.
Lâm Huệ Tinh bày ra vẻ mặt đau khổ, nhăn nhó. Lẽ nào tối qua mẹ không hề ngủ với cô bé, là nó nằm mơ sao?
Lâm Huệ Tinh kéo Lâm Tử Lạp: “Mẹ phải ngủ với con, mau đi nào, mau đi nào.”
Lâm Tử Lạp bị con gái kéo đi mất, cửa cũng chưa kịp đóng.
Lúc này Tô Trạm vừa mới tỉnh dậy, anh dụi dụi mắt, nhìn cánh cửa khép hờ phía sau Lâm Tử Lạp. Đó chẳng phải phòng của Tông Triển Bạch sao?
Tối qua hai đứa nhóc cứ nằng nặc đòi ngủ với Lâm Tử Lạp. Lâm Tử Lạp viện cớ giường không đủ rộng đuổi Tông Triển Bạch ra ngoài xong bây giờ lại đi ra từ phòng anh ấy?
Tối qua…. Anh dường như hiểu ra điều gì đó, cười ẩn ý: “Chào buổi sáng, chị dâu nhỏ.”
Lâm Tử Lạp biết tỏng anh đang nghĩ linh tinh, cái câu “chị dâu nhỏ” còn làm cô nổi da gà hơn.
Lâm Huệ Tinh nhiệt tình chào hỏi: “Chào buổi sáng chú Tô Trạm.”
Tô Trạm đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, trong đầu chợt hiện lên gương mặt tức tối của Tông Triển Bạch, anh rụt tay lại đưa lên xoa đầu cô bé: “Chào buổi sáng Tiểu Nhụy.”
Tông Triển Bạch không cho người khác sờ mặt Lâm Huệ Tinh.
Chào Lâm Huệ Tinh xong anh nhìn Lâm Tử Lạp cười.
Lâm Tử Lạp giả vờ bình tĩnh, không để ý đến nụ cười đen tối của Tô Trạm, bế con gái về phòng.
Tô Trạm đi tới trước cửa phòng Tông Triển Bạch, vốn dĩ cửa chỉ đóng một nửa, chả cần đẩy ra thì đứng ở cửa cũng nhìn được bên trong. Anh dựa vào cửa, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường ôm chăn cười hỏi: “Tối qua đạt được ý đồ rồi chứ?”
Đạt được ý đồ?
Ôm một tí thì có gọi là đạt được ý đồ không?
“Vừa nãy tôi thấy chị dâu nhỏ đi ra từ phòng này.” Tô Trạm bật cười thành tiếng “Đừng nói với tôi cậu là chính nhân quân tử nhé.”
Tông Triển Bạch nheo nheo mắt. Cậu ta gọi Lâm Tử Lạp là gì cơ? Chị dâu nhỏ?
Anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Tô Trạm đang cười ở trước cửa, nheo mắt hỏi: “Cậu gọi cô ấy là gì cơ?”