Chương 480:
Người phụ nữ không dám nhận: “Tôi, tôi, tôi…”
Người phụ nữ mãi chẳng nói được nên lời.
“Con gái tôi làm bẩn quần áo của cô, người làm cha như tôi theo lý mà nói thì nên bồi thường cho cô.” Tông Triển Bạch lấy tiền trong tay Tô Trạm vứt xuống trước mặt người phụ nữ kia: “Cô đánh con gái tôi, món nợ này tính thế nào đây?”
“Cái gì?”
“Cái gì!”
Trước là Tô Trạm, sau là Lâm Tinh Tuyệt hét lên.
Lâm Huệ Tinh bị đánh?
Em gái bị đánh?
Lâm Tinh Tuyệt tức run cả người, dám đánh em gái cậu à?
Tô Trạm tức giận không nhẹ, lại có người còn đánh cả trẻ con?
“Tôi, tôi không cố ý.” Người phụ nữ bị dọa đến mức run lẩy bẩy.
“Một câu không phải cố ý của cô là xong chuyện à?” Tông Triển Bạch còn chưa mở miệng, Tô Trạm giật đùng đùng hỏi lại.
“Tiền này tôi không cần, quần áo cũng không cần bồi thường nữa…”
“Quần áo của cô bị bẩn, chúng tôi bồi thường cho cô theo lý. Nhưng cô đánh em gái tôi, cái này cô phải cho chúng tôi công bằng chứ. Em gái tôi đã lớn như vậy, khiến tôi tức giận muốn hộc máu mà còn không nỡ động một sợi lông của nó. Từ lúc sinh ra đã được mẹ tôi nâng niu trong lòng bàn tay. Hôn nay, cô dám đánh nó? Việc này, cô không cho tôi một cái giá thỏa mãn thì không coi là xong được! Ba tôi nói, mặc dù chúng tôi có tiền có thế, chúng tôi cũng không thể ỷ thế hiếp người, nhưng mà cũng không được để người khác bắt nạt!”
Lâm Tinh Tuyệt còn nhỏ tuổi mà lời nói logic rõ ràng, đứng bên cạnh Tông Triển Bạch, khí thế kia, dáng vẻ kia giống như là phiên bản thu nhỏ của Tông Triển Bạch vậy.
Mà Tông Triển Bạch lại rũ mắt nhìn cậu bé, trong đầu còn quanh quẩn câu gọi ‘ba’.
Mặc dù Lâm Tinh Tuyệt thừa nhận thân phận của hắn, nhưng không hề chủ động gọi hắn là ba.
Nghe thấy câu gọi ba kia, trái tim hắn chợt đau nhói.
“Quần áo của tôi không cần bồi thường nữa, các người còn muốn thế nào. Sao các người nhiều người thế lại bắt nạt một người phụ nữ như tôi?” Người phụ nữ nuốt từng ngụm nước bọt, lui về sau hai bước sợ bọn họ sẽ động thủ.
Giờ khắc này, cô ta hối hận phát điên.
Sao cô ta lại xúc động như vậy làm gì.
Thế nhưng lúc ấy cô ta đúng là rất tức giận, quần áo vừa mới mua, đang muốn xinh đẹp để về nhà ăn Tết, kết quả là bị làm bẩn, đúng là rất tức giận.
“Ai muốn bắt nạt cô, là một người lớn như cô đánh trẻ con trước!” Lâm Tinh Tuyệt phản bác, tuyệt đối không cho cô ta trả đũa.
“Đúng đấy, nhiều người như vậy, lúc ấy chắc chắc có người nhìn thấy chuyện đã xảy ra nhỉ?” Tô Trạm nhìn người xung quanh hỏi.
“Tôi nhìn thấy.” Một người phụ nữ trong đám người đi tới: “Tôi nhìn thấy. Tôi ra khỏi toilet, vừa hay nhìn thấy cô bé kia đang chạy, không cẩn thận nên va phải người phụ nữ kia, nhưng lúc ấy cô bé đã xin lỗi rồi, người phụ nữ kia vừa cử động là đánh ngay một bạt tai.”
“Một người trưởng thành đánh một đứa trẻ, đúng là không có giáo dục.”
Tiếng bàn tán xung quanh càng ngày càng lớn, đều chỉ trích người phụ nữ kia.
Dù là nguyên nhân gì, người lớn động thủ với trẻ con là sai.
Người phụ nữ đỏ mặt đến cổ, xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ nẻ nào để chui vào, quá mất mặt, cô ta quay người muốn bỏ đi.
Lại bị Tô Trạm ngăn lại.
Sắc mặt hắn nghiêm túc: “Đánh người xong là muốn đi à?”
“Tôi đã nói không cần bồi thường rồi, còn muốn tôi thế nào nữa?” Người phụ nữ gầm nhẹ, bị người ta vây quanh chế giễu, cô ta rất nổi nóng.
“Làm bẩn quần áo cô, chúng tôi đương nhiên muốn bồi thường, món nợ cô đánh người cũng muốn tính!” Tô Trạm ngửa đầu ra sau.