Chương 153:
“Tức giận như vậy?” Bàn tay dừng trước trán nhẹ nhàng lướt qua mũi cô: “Tại sao lại tức giận như vậy?”
“Tôi không muốn anh là người vô tình.” Lời trong lòng gần như đã sắp tuột ra khỏi miệng.
Nói xong, cô mới phát hiện ra mình đã kích động như thế nào.
Cô không thể chấp nhận nổi việc anh là người như thế.
Nhìn khuôn mặt tức giận của cô, Tông Triển Bạch chỉ cảm thấy xinh đẹp tới trêu người.
Mặc dù bây giờ cô không lảng tránh anh thân mật với cô nhưng từ đầu tới cuối cũng chưa từng mở lòng với anh.
Cô vẫn luôn giữ khoảng cách.
Anh chạm vào mặt cô và đặt nhẹ những ngón tay trên trán, dừng lại một lúc lâu tới mức nụ cười nhẹ ban đầu đã trở nên nồng đượm: “Tại sao không nghĩ tôi là kẻ tàn nhẫn?”
Lâm Tử Lạp hoảng loạn né tránh ánh mắt của anh, trái tim cô như bị ném vào hồ nước cuộn trào, không cách nào bình tĩnh lại.
Tại sai lại hy vọng anh không phải người tàn nhẫn?
Bởi vì hình như cô đã quan tâm anh rồi.
Nụ cười của Tông Triển Bạch không nhạt đi, ánh mắt sắc lạnh như nhìn thấu cô: “Cô sợ tôi sẽ đối với cô như vậy đúng không?”
Lâm Tử Lạp trầm ngâm không nói như ngầm thừa nhận.
Đúng vậy, cô sợ có một ngày anh sẽ vô tình đối với cô.
“Tôi sẽ không bao giờ đối với cô như vậy.” Tông Triển Bạch kéo cô vào lòng.
Lâm Tử Lạp vốn muốn thoát khỏi anh nhưng khi cô vừa phản ứng lại đã bị Tông Triển Bạch tóm lấy đôi cánh tay. Anh chỉ dùng lực nhẹ đã trói chặt được cô.
“Tôi sẽ không đối với cô như vậy!”
“Làm sao tôi biết được?” Lâm Tử Lạp chưa từng mất kiểm soát như vậy trước mặt anh vì cô sợ.
Tông Triển Bạch ôm chặt eo cô khiến cơ thể cô dính sát vào anh, anh buông tay cô ra để mặc cho nắm đấm của cô đánh vào ngực anh, cô rất kích động, Tông Triển Bạch sợ cô làm bị thương chính mình nên lại nắm lấy tay cô.
“Anh bỏ ra….”
Cô còn chưa nói hết, anh đã ôm lấy đầu cô và đặt một nụ hôn. Tất cả những lời nói đều nghẹn ứ trong cổ họng, nụ hôn của anh mạnh mẽ bá đạo không để cho cô chút không khí nào.
Nụ hôn bất ngờ như một cơn bão khiến người ta trở tay không kịp, hương thơm nồng đượm vấn vương nơi đầu lưỡi sát lấy nhau.
Sự phản kháng của cô quá đỗi nhỏ bé trước mắt anh.
Cuối cùng, mọi cảm xúc đều chìm đắm trong nụ hôn sâu như thủy triều của anh.
Cơ thể cô dần dần tay chảy trong lòng anh.
Anh hôn trán cô, lông mày và khóe mắt: “Anh không biết anh thích em điều gì, chỉ biết thích em.”
Không có lý do.
Nếu như bắt buộc phải nói một lý dó thì bởi vì trên người cô có một cảm giác thân thiết vô hình đã thu hút anh.
Giọt nước mắt rơi ra từ hốc mắt cô không hề báo trước.
Tông Triển Bạch lau nước mắt cho cô: “Khóc cái gì?”
Không biết, cô cũng không biết bản thân mình sao nữa, chỉ là khó chịu, khó chịu trong lòng.
Nghe Tô Trạm nói anh từng ngủ với Hà Khiếu Ninh, trái tim cô lại rầu rĩ.
Bản thân cô cũng không còn trong trắng nên không nên yêu cầu anh như vậy, nhưng trái tim đó lại rung lên khó chịu.
Sau đó lại nghe Hà Khiếu Ninh nói Tông Triển Bạch sai người cưỡng hiếp cô, nỗi kích động trong lòng khiến cô không thể nào nén nổi.
Tông Triển Bạch giữ lấy cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cột sống cô: “Anh có giới hạn của mình, một số có thể chạm, một số không thể chạm, dù một nửa ngón tay cũng phải trả giá.”
Lâm Tử Lạp nhắm mắt lại, chôn vùi tất cả nổi hoảng loạn và sợ hãi sâu trong lòng mình.
Cô hỏi một cách chua chát: “Anh thích tôi? Không cảm thấy quá nông nổi sao?”
Ánh mắt anh sâu thẳm, khóe miệng nhẹ cong lên một nụ cười nhạt: “Đời này anh chưa từng như vậy nên thỉnh thoảng không tỉnh táo, nông nổi một lần cũng rất thú vị.”
Lâm Tử Lạp không biết phải cư xử với anh như thế nào, bỏ đi sao?
Bây giờ tất cả người cô quan tâm đều trong tầm kiểm soát của anh nên lén lút bỏ đi không mấy khả quan.
Số mệnh của cô lại gặp anh mà đảo lộn.
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện trở về vì trở về thành phố này cũng chẳng có hồi ức tươi đẹp gì.
Nhưng tất cả lại vì anh mà thay đổi.
Đây là số kiếp của cô sao?
Ring ring…
Đột nhiên, điện thoại trong túi cô đổ chuông, cô lau qua mặt rồi lấy điện thoại ra nghe, là số của Lâm Tinh Tuyệt.
“A lô, Tiểu Hi.”
“Mami, con không phải là anh, con là Tiểu Nhụy, bao giờ mẹ về? Ba có ở cùng với mẹ không? Bao giờ ba về?” Tiếng cô bé nhu mì mềm mỏng, nói qua điện thoại nhưng Lâm Tử Lạp cũng có thể nhận ra sự mong ngóng trong giọng nói của cô bé.