Chương 527:
Lúc này, điện thoại di động trong túi áo của Tông Triển Bạch bỗng reo lên, anh lấy điện thoại ra, nhìn màn hình hiển thị, con mắt bỗng thâm sâu thêm vài phần, anh ấn nút nghe, đặt ở bên tai.
“Là tôi.”
Tông Triển Bạch thấp giọng ừ một tiếng.
“Trưa mai dẫn mấy đứa qua đây một chuyến.”
Tông Triển Bạch lại ừm nhẹ một tiếng.
Bên kia tắt máy, anh cũng đặt điện thoại xuống.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh: “Cậu à?”
Tông Triển Bạch không trả lời, vẻ mặt chăm chú không lên tiếng, Thẩm Bồi Xuyên trong chốc lát liền im lặng, đưa tay rót rượu cho anh, cười nói: “Mặc dù cậu không thích dựa dẫm vào quyền lực nhà họ Văn, càng không muốn dùng danh tiếng của nhà họ Văn để kiếm lợi nhuận, nhưng mà ông ấy vẫn đối xử tốt với cậu, không hiểu cậu lo lắng cái gì.”
“Lâm Tử Lạp và Dục Tú rất thân thiết…”
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra.
Giọng nói của Tông Triển Bạch thu lại, mặt không biến sắc ngẩng đầu lên, tránh ánh đèn, cả khuôn mặt chìm vào trong bóng tối.
Nhân viên phục vụ quần áo chỉnh tề, xếp thành một hàng, từng món từng món bày lên trên bàn.
Nhân viên cuối cùng nói: “Cần thêm gì thì gọi tôi, thưa anh.”
Thẩm Bồi Xuyên khoát tay: “Biết rồi, tất cả ra ngoài đi.”
Nhân viên khom người cúi chào sau đó rời đi, đóng cửa phòng lại.
Thẩm Bồi Xuyên đắn đo một lúc nói: “Vì chuyện của mẹ ruột cậu, ông cụ nhà bên đó bao năm vẫn không hợp nhau, cậu sợ bên đó biết chuyện Lâm Tử Lạp và Dục Tú thân thiết sẽ không vui à?”
Tông Triển Bạch ực một hớp rượu: “Tôi cũng không thích hai người họ quá mức gần gũi.”
Anh luôn cảm thấy là vì Dục Tú và Văn Nhàn mới có thể…
Nếu như trước đây Tông Khải Phong và Dục Tú không có dính líu với nhau thì tại sao Văn Nhàn qua đời chưa đầy một tháng đã cưới bà ta, vội vã không đợi được như vậy sao?
Nếu Dục Tú có chút lương tâm thì sẽ không đồng ý như thế.
Chuyện này, anh không thể nào quên được.
Bữa cơm này ngay cả Thẩm Bồi Xuyên cũng có cảm giác nhai như nhai trấu, suy nghĩ người cô độc như anh không có gì ràng buộc, cũng chẳng có chuyện gì phải phiền lòng.
Sau khi tan hội Thẩm Bồi Xuyên đưa Tô Trạm về, anh uống hơi nhiều, phải có người đưa về, không thể về một mình được.
Tô Trạm ngồi trên xe không hề ngoan ngoãn, không lẩm bẩm rầm rì thì lăn đi lăn lại, Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh thở dài một cái: “Cái người này tửu lượng sao thấp thể nhỉ? Mới uống có vài ly mà đã thành cái dạng này rồi?”
Tô Trạm nghe cũng giống như không nghe, kêu la: “Tôi khó chịu.”
“Chịu đựng.” Thẩm Bồi Xuyên lúc đầu là muốn mang anh về nhà, nhưng nghĩ đến anh vừa nói Tần Nhã đang chăm sóc nội, trong đầu nghĩ, anh uống thành cái dạng này, phải để cho Tần Nhã biết, đây đều là vì cô.
Anh đi lên chỗ ngã tư quay đầu xe, lái xe về hướng bệnh viện.
Bệnh viện, bà cụ vẫn chưa tỉnh, Tần Nhã đang ở bên cạnh, cũng không rời khỏi, sợ bà tỉnh lại bên cạnh không có ai chăm sóc.
Cửa phòng bệnh đẩy ra, Thẩm Bồi Xuyên đỡ Tô Trạm đi tới, Tần Nhã từ trên ghế đứng lên, nhìn Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Anh ấy sao vậy?”
“Uống nhiều đấy.” Thẩm Bồi Xuyên đảo mắt nhìn một vòng, không có chỗ nào để cho anh ngủ, chỗ duy nhất chỉ có chiếc ghế sofa đôi không rộng rãi lắm, nhưng trước mắt cứ để anh nằm xuống.
Phòng bệnh VIP rất tự do, cái gì cũng có, căn bản không khác với nhà là mấy, nhưng mà hơi nhỏ, không có giường.
“Y tá nói trong phòng có thể kê thêm giường, em đi gọi người cho thêm một cái giường vào nhé.” Ghế sofa nhỏ, Tô Trạm nằm cuộn ở đó nhất định sẽ rất khó chịu.
Trong đầu Thẩm Bồi Xuyên nghĩ, Tần Nhã vẫn rất quan tâm Tô Trạm, gật đầu: “Được.”
Tần Nhã đến trạm y tá, bảo bọn họ kê thêm giường, vì đây là phòng bệnh VIP nên phục vụ cũng rất tốt, rất nhanh đã có người đẩy giường tới, đặt ở vị trí dựa sát vào tường.
Thẩm Bồi Xuyên đặt Tô Trạm lên trên: “Nhìn thì gầy mà nặng thế.”