Chương 196:
Sau đó cô rơi vào hôn mê, khi tỉnh lại thì đã ở trong căn phòng đó và nghe thấy những gì anh ta nói với bác sĩ, cả những gì anh ta muốn làm với cô.
Cuối cùng bây giờ cô cũng hiểu tất cả mọi chuyện.
Sở dĩ cô không bị họ hại chết là vì Hà Khiếu Ninh biết Hà Thụy Trạch thích cô, nên cô ta mới để lại cho cô một cái mạng, nhưng cô ta sợ cô sẽ quay trở lại thành phố B, do đó muốn tiêm thuốc này cho cô để khiến cô mất trí nhớ, sau đó sống chung với Hà Thụy Trạch.
Kể từ đó biến mất khỏi tầm mắt của Tông Triển Bạch.
Mặc dù bây giờ cô vẫn không biết rõ Lâm Vũ Hàm đã câu kết với anh em nhà họ Hà bằng cách nào, nhưng cô biết tất cả những việc này do Lâm Vũ Hàm, Hà Khiếu Ninh và Hà Thụy Trạch sắp đặt.
“Ngôn Ngôn đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em.” Hà Thụy Trạch chậm rãi tới gần.
Lâm Tử Lạp nắm chặt bức màn che trước người, cố gắng chặn Hà Thụy Trạch đến gần: “Anh, anh đừng đến đây.”
“Ngôn Ngôn…” Hà Thụy Trạch không hề để bụng những gì Lâm Tử Lạp nói mà từng bước tới gần.
Khi thấy anh ta sắp tóm lấy mình, Lâm Tử Lạp chầm chậm dời bước rồi chạy nhanh ra ngoài. Cô hoảng loạn mở cửa nhưng không thể mở được. Cô không bỏ cuộc, tiếp tục vặn mạnh tay nắm cửa.
“Em không thể mở được.”
Hà Thụy Trạch bình thản bước tới, ánh mắt nặng nề: “Anh có thể đảm bảo em sẽ không chết, cũng có thể đảm bảo em sẽ không trốn thoát. Mọi thứ ở đây đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Không có anh, em không thể thoát ra được.”
Hai tay Lâm Tử Lạp bất giác nắm chặt.
“Ngôn Ngôn, em không quên, phải không?” Hà Thụy Trạch nhìn chằm chằm vào mặt cô.
“Tôi không biết anh đang nói gì.” Lâm Tử Lạp kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nhìn vào mắt anh ta và nghiêm túc chất vấn: “Anh nói tôi gọi anh là anh hai, vậy anh là người thân của tôi, thế tại sao anh lại ép buộc tôi tiêm?”
“Anh muốn tốt cho em thôi, em bị bệnh mà.”
“Tôi không có bệnh!”
“Được rồi, em không có bệnh, anh không tiêm cho em, em lại đây với anh đi.” Hà Thụy Trạch vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên, các đường chỉ tay đan chéo đầy lòng bàn tay.
Lâm Tử Lạp nhìn chăm chăm vào tay anh ta. Nếu cô tiếp tục không nghe lời thì chắc chắn sẽ khiến Hà Thụy Trạch nghi ngờ cô không bị mất trí nhớ, như vậy anh ta vẫn sẽ tiêm cho cô.
Cô không thể tiêm thuốc, cô không thể mất trí nhớ.
Cô liên tục nắm mở hai tay, cuối cùng bình tĩnh trở lại và đặt tay lên tay anh ta.
Hà Thụy Trạch nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô và mỉm cười: “Như thế mới ngoan, như thế mới là em gái ngoan của anh.”
Lâm Tử Lạp chỉ cảm thấy ghê tởm, nhưng cô không thể biểu hiện ra, chỉ có thể chịu đựng tiếp xúc với anh ta.
“Nơi đây là nhà của chúng ta ư?” Cô rũ mắt, nhỏ giọng hỏi.
“Không phải.”
Nơi này quá gần với thành phố B, để ngăn Tông Triển Bạch phát hiện ra cô, đây chắc chắn không phải nơi ở lâu dài.
Bắt cô về từ phòng trọ, trên người cô có vết thương cần điều trị, hơn nữa không thể để cô rời đi với những ký ức ở nơi này.
Vì vậy nơi đây chỉ là nơi đặt chân tạm thời. Sau khi cô hồi phục vết thương và tiêm thuốc, anh ta sẽ đưa cô rời khỏi đây và không bao giờ quay lại.
“Vậy, vậy nhà của chúng ta ở đâu?” Lâm Tử Lạp nhân cơ hội dò hỏi.
“Rất xa.” Hà Thụy Trạch vẫn chưa hoàn toàn tin cô đã mất trí nhớ, nên anh ta không nói cho cô biết sẽ đi đâu.
Không ép buộc cô tiêm thuốc là bởi vì anh ta chắc chắn cô không thể trốn thoát.
Anh ta nắm chặt tay Lâm Tử Lạp, rồi nâng lên bên môi hôn: “Nhà của chúng ta rất xa, mấy ngày nữa vết thương của em lành lại, anh sẽ đưa em rời khỏi đây và trở về nhà của chúng ta.”
Lâm Tử Lạp theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng Hà Thụy Trạch nắm chặt hơn: “Ngôn Ngôn, em có cảm thấy ghét khi anh hôn em không?”
Lâm Tử Lạp cúi đầu xuống để ngăn anh ta nhìn ra cảm xúc của cô: “Anh là anh hai của em mà, thân mật quá mức như vậy không tốt lắm đâu.”
Hà Thụy Trạch xoa tóc cô: “Đồ ngốc, chúng ta không phải anh em ruột, chúng ta là… người yêu, anh yêu em, em cũng…. yêu anh, chúng ta rất yêu nhau, em đã quên rồi ư?”