Chương 200:
“Đừng hòng lừa được cháu, cháu không dễ lừa như em gái đâu, mami đang ở đâu? Nếu như chú và mami ở cùng nhau, vậy chú đưa điện thoại nói chuyện với cháu.” Lâm Tinh Tuyệt ngắt lời anh, giọng nói khàn khàn: Mami thật sự ở cùng với chú, tại sao điện thoại di động lại không gọi được? Mẹ không biết cháu sẽ lo cho mẹ, sẽ nhớ mẹ sao? Mẹ biết, cho nên mẹ sẽ không làm như vậy.”
Đứa nhỏ này quá mức thông minh, không thể lừa được nó.
Tông Triển Bạch không biết như thế nào nói với cậu bé thế nào.
Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng luống cuống như vậy
Đối mặt với chất vấn của Lâm Tinh Tuyệt, anh lại không thể chống đỡ nổi.
“Tiểu Hi…”
“Chú không cần giải thích, nói cho cháu biết, mami cháu đang ở đâu, hay là đang gặp nguy hiểm gì, làm phiền chú nói cho cháu biết, từ khi cháu ra đời, chưa từng rời khỏi mẹ, cháu là nam tử hán duy nhất trong nhà, cháu đã từng nói phải bảo vệ mẹ…”
Trong phòng khách của biệt thự lớn, Lâm Tinh Tuyệt đứng cạnh ghế salon, cậu nhóc nhỏ bé, vành mắt đỏ bừng, trong mắt lấp lánh nước: “Nói cho cháu biết.”
Tông Triển Bạch trầm ngâm trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Ba sẽ bảo Quan Kình đến đón con.”
“Được.” Lâm Tinh Tuyệt cúp điện thoại.
Tông Triển Bạch cầm điện thoại di động thất thần, bên kia vang lên tiếng tút tút, một tin nhắn được gửi đến, vang lên âm thanh nhắc nhở, anh mới cúp điện thoại, mở xem tin nhắn.
Là Thẩm Bồi Xuyên đưa bác sĩ tới, đã ở cửa chờ, hỏi anh có thể đi lên hay không.
Anh nhìn đồng hồ, lúc này “Lâm Tử Lạp” có lẽ đã ngủ.
Để không bị phát hiện, anh đẩy cửa ra, chắc chắn cô ta đã ngủ, mới cho Thẩm Bồi Xuyên bảo anh ta đưa người vào.
Cửa phòng đẩy ra, Thẩm Bồi Xuyên đưa vào một người đàn ông chừng bốn năm mươi tuổi, đeo một cái kính gọng kim loại.
“Người này chính là bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ mà tôi đã tìm được, đã có kinh nghiệm phẫu thuật thẩm mỹ hơn 20 năm.”
Tông Triển Bạch ngồi trên ghế sofa, dựa lên trên ghế, một tay xoa mắt, ngắt lời Thẩm Bồi Xuyên, anh không cảm thấy hứng thú với những thứ này: “Cậu đưa ông ta vào đi.”
Thẩm Bồi Xuyên thấy tâm trạng anh không tốt, cũng không đang tiếp tục nữa, chỉ đường cho bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ vào phòng xem thử “Lâm Tử Lạp”.
Bác sĩ nghe Thẩm Bồi Xuyên đích giới thiệu, lúc đi cũng mang theo một chút công cụ nhỏ, ông ta dùng đèn soi mũi của “Lâm Tử Lạp”, có silicon trong suốt, lấy tay sờ má, cằm, trán, mắt, kiểm tra các bộ phận khuôn mặt: “Xương sống mũi có độn silicon, mở tròng mắt, gọt mặt, chỉnh răng, nhiều quá, hầu như mọi bộ phận trên mặt đã được đụng vào rồi…”
Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc: “Chỉnh được như này cần bao nhiêu thời gian?”
“Nếu muốn khôi phục tự nhiên, ít nhất cũng phải ba bốn năm, nếu không mặt sẽ rất cứng ngắc, chỉ là người phẫu thuật cho cô ta cũng có kỹ thuật không tệ, dường như không nhìn ra chút sơ hở nào, không kiểm tra cẩn thận sẽ không phát hiện ra gương mặt này là của người đã phẫu thuật thẩm mỹ.”
Thẩm Bồi Xuyên đưa phẫu thuật thẩm mỹ bác sĩ ra ngoài, khi đi tới cửa móc một xấp tiền cho ông ta: “Cảm ơn ông, chuyện ngày hôm nay, tôi không hy vọng ông sẽ nói với ai.”
“Tôi hiểu rồi, yên tâm tôi sẽ không gây chuyện đâu.” Bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nhận tiền, xoay người rời đi.
Thẩm Bồi Xuyên xoay người, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, anh đang gọi điện thoại, hình như là để Quan Kình đến biệt thự.
Anh ta đóng kín cửa, ngồi đối diện với anh, đến khi anh cúp điện thoại, mới mở miệng nói: “Là phẫu thuật thẩm mỹ.”
Tông Triển Bạch không hề cảm thấy kinh ngạc, chuyện này nằm trong dự liệu.
“Tôi đã hỏi bác sĩ, muốn phẫu thuật như vậy, còn là khôi phục tự nhiên, ít nhất cũng cần ba bốn năm, thời gian lâu như vậy…” Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc nói: “Chuyện này chỉ e là không đơn giản, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Để giả mạo cô Lâm, lại có thể ẩn nấp lâu như vậy?”
Tông Triển Bạch có suy nghĩ riêng, người có hận thù với Lâm Tử Lạp, không có mấy người, Thẩm Tú Tình thì đã chết, Hà Khiếu Ninh đang bị nhốt, còn có một người khác chính là con gái của Thẩm Tú Tình đã biến mất vào 6 năm trước.
Biến mất sáu năm, cô ta có thời gian.
Hơn nữa còn có thù oán với Lâm Tử Lạp.
Cũng có động cơ.
Nhìn sắc mặt của Tông Triển Bạch, dường như đã biết người phẫu thuật thẩm mỹ đó là ai, Thẩm Bồi Xuyên lại gần: “Cậu biết là người nào?”
“Tôi vẫn chỉ suy đoán, còn phải điều tra mới có thể chắc chắn.”
“Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào? Người phụ nữ này nên xử lý ra sao?” Thẩm Bồi Xuyên thật sự là tam quan lật đổ, anh ta cảm thấy đến mức như Hà Khiếu Ninh đã là quá điên rồ rồi.
Không ngờ còn có người điên cuồng hơn cô ta.
Đúng là phụ nữ.
Thẩm Bồi Xuyên run rẩy một hồi.
Cảm thấy phụ nữ là một loại sinh vật vô cùng đáng sợ.