Chương 446:
Anh đặt laptop xuống, đi đi lại lại trong phòng, người phụ nữ này chắc không thể đến dỗ anh?
Chẳng có nhẽ không nhìn ra anh đang không vui sao?
Cô không quan tâm anh ư?
Cô lại ra ngoài làm cái gì thế?
Tông Triển Bạch từ trước đến nay chưa từng lo lắng như vậy, cuối cùng, anh không nhịn được nữa.
Cô không đến tìm anh thì anh có thể đi tìm cô nhỉ.
Anh không so đo với vợ của mình, sau khi thuyết phục bản thân, Tông Triển Bạch bước ra khỏi phòng, từ trong hành lang sâu thẳm đã thấy bóng dáng của Lâm Tử Lạp.”
Một bên là cửa sổ sát đất tia nắng chiếu, cô ngồi ở một góc trên mặt đất, trong tay cầm bản vẽ, đang vẽ thiết kế váy cưới, trong đầu cô gần như đã có đủ những đường nét khái quát, vẽ trên trang giấy rất mượt mà suôn sẻ, một khi đã bắt đầu công việc cô sẽ quên hết tất cả, ngay cả chuyện Hà Thụy Trạch mang đến cho cô sự bất an cũng quên đi.
Tông Triển Bạch vừa định đi đến thì tài xế hôm nay cùng Lâm Tử Lạp ra ngoài chạy tới, bình thường những chuyện như này sẽ không cần phải đích thân báo cáo với Tông Triển Bạch, nhưng mà hôm nay Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đều không có ở đây.
Sự xuất hiện của Hà Thụy Trạch, anh cảm thấy cần phải cho Tông Triển Bạch biết.
“Hôm nay tôi và cô Lâm đi trung tâm thương mại, đã gặp Hà Thụy Trạch.”
Sắc mặt của Tông Triển Bạch ngay lập tức trầm xuống, những đường cong trên khuôn mặt nứt toác thành một đường thẳng.
“Anh ta định bắt cô Lâm, nhưng mà không được như ý, không biết có phải luôn ở trong bóng tối ngấm ngầm theo dõi chúng ta hay không.”
Không cần nghĩ, chắc chắn là đang trốn trong góc tối, đang đợi cô hội để hành động.
Tông Triển Bạch giơ tay lên: “Tôi biết rồi, anh đi xuống trước đi.”
Bọn họ ở ngoài ánh sáng, Hà Thụy Trạch ở trong bóng tối, muốn bắt được anh ta thì có có thể dụ rắn ra khỏi hang thì mới diệt trừ vĩnh viễn tai họa về sau.
Trong lòng anh quyết định, nhưng mà bây giờ Tô Trạm sắp kết hôn, nên anh chỉ có thể đem kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang tạm gác lại.
Tài xế vừa muốn đi thì lại bị Tông Triển Bạch gọi lại: “Đợi đã…”
“Hôm nay cô ấy đi trung tâm thương mại đã mua cái gì?” Tông Triển Bạch cố tình làm ra vẻ nghiêm túc nhưng trong lòng lại nghĩ, Lâm Tử Lạp mua quà cho Lâm Tinh Tuyệt, chắc chắn cô cũng mua quà cho anh.
Tài xế suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Trân châu, Rubik, vải ren.”
Anh nghe được Lâm Tử Lạp tặng Lâm Tinh Tuyệt khối Rubik, cũng coi như phù hợp với sở thích của con trai.
Nhưng mà còn lại trân châu với cả vải ren rõ ràng là những thứ anh không thể sử dụng.
Nói cách khác chính là không có quà cho anh.
Người phụ nữ này!
Trong lòng rốt cuộc có anh hay không?
Anh bình tĩnh nói: “Đi xuống đi.”
Tài xế xoay người rời khỏi.
Lâm Tử Lạp đang chìm đắm trong bản thiết kế của mình, hoàn toàn không để ý có người đang đến gần, thậm chí còn không nhận ra mình đang bị một bóng đen dần dần bao phủ.
Chiếc bút chì màu đen không ngừng ở trong tay của cô bơi lội trên giấy, hình dáng sơ lược ban đầu của chiếc váy cưới đã dần phơi bày ra, cô đang vẽ chi tiết.
Tông Triển Bạch cúi đầu xuống, ánh mắt dán vào váy cưới dưới ngòi bút của cô
Mà Lâm Tử Lạp thì đang đắm chìm trong thế giới của mình, không phát hiện ra sự tồn tại của Tông Triển Bạch, bỗng nhiên cô dừng lại một lát, ngòi bút dừng ở đoạn kết cuối cùng.
Kết hôn, nghi lễ thiêng liêng biết bao.
Cô từng có ước mơ, mặc lên chiếc váy cưới màu trắng, gả cho người đàn ông cùng cô sẽ chung sống suốt quảng đời còn lại, cùng nắm tay đi hết đời này.
Nhưng mà…
Cô nhẹ nhàng rủ tròng mắt xuống.