Từ lúc bà quyết định quay lại với Lâm Viên Trung, hắn đã cảm thấy kỳ lạ, quả nhiên, còn chưa qua hết năm nay Lâm Viên Trung đã chết.
Hắn đi tới trước cửa sổ, xác định Lâm Tử Lạp sẽ không nghe được mới nói: “Người chết ở đâu?”
“Trong nhà, bây giờ tôi đang ở hiện trường. Lúc tôi nghe được tin tức này, cũng rất hãi, không bệnh không tật, nói chết là chết, chẳng lẽ là báo ứng?” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tông Triển Bạch cũng không tin chuyện quỷ thần.
Đây là thế giới thực tế.
“Tôi bây giờ qua đấy.” Nếu là không liên quan đến Lâm Tử Lạp, hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện như thế này.
Có là Lâm Viên Trung hắn cũng sẽ không nhúng tay, hiện tại hắn sợ là có liên quan đến Trang Kha Nguyệt.
Lâm Tử Lạp và Trang Kha Nguyệt sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu đậm. Cho dù lần này Trang Kha Nguyệt không để ý đến cô ngăn cản bà và Lâm Viên Trung phục hôn, thế nhưng hắn nhìn ra được, Lâm Tử Lạp vẫn rất quan tâm đến Trang Kha Nguyệt.
Không có vấn đề gì là tốt nhất, nếu là có…
Hắn cúp điện thoại, đi vào phòng ăn, Lâm Tử Lạp cúi đầu, không nhìn hắn.
Một lọn tóc trượt xuống, Tông Triển Bạch ở phía sau vén ra sau tai cô, thấp giọng nói: “Anh có việc phải ra ngoài một chuyến.”
Lâm Tử Lạp ừ một tiếng.
“Ngày hôm nay trong nhà không có ai, cơm nước xong, lên lầu ngủ thêm một chút.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Lâm Tử Lạp gật đầu hỏi một câu: “Anh đến công ty sao?”
Tông Triển Bạch suy nghĩ một chút, nói dối: “Là Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên mở tiệc, gọi anh qua.”
“À, đừng uống rượu, không tốt cho sức khỏe.” Cô quan tâm nói.
Tông Triển Bạch ngẩn ra, rất nhanh, đáy mắt lộ ra ý cười, một chút ấm áp, từ đáy lòng tràn ra. Trên người hắn được gắn rất nhiều nhãn mác thế nhưng cho tới nay không có quan tâm đến thân thể hắn, hắn hôn trán cô: “Ngoan ngoãn chờ anh về.”
Lâm Tử Lạp đẩy hắn một cái: “Mau đi đi, đừng để bọn họ chờ lâu.”
Tông Triển Bạch ừ một tiếng, lấy áo khoác đen từ trên kệ áo, đi ra ngoài.
Tông Triển Bạch vừa mới đi một lúc, vú Vu liền đi đến.
Bà cởi áo khoác dính đầy tuyết, đi tới, thấy Lâm Tử Lạp vẫn ngồi ở trước bàn ăn, áo len của cô không biết bị co lên lúc nào, bên hông lộ ra một vệt xanh tím.
Vú Vu cho là mình bị hoa mắt, đi tới, khom người nhìn eo của cô.
Tỉ mỉ nhìn kỹ, đúng là dấu vết xanh tím, bà trợn to hai mắt: “Eo của con…”
Lâm Tử Lạp vội vã kéo áo xuống, có chút hoảng hốt.
“Cậu chủ có khuynh hướng bạo lực sao? Hắn đánh cô?” Vú Vu không tin được trợn to hai mắt, nếu không phải là Tông Triển Bạch, vết bầm trên người cô tại sao lại có?
“Không phải, là tự con không cẩn thận dập đầu.” Lâm Tử Lạp hoảng sợ.
Vú Vu vẫn còn có chút khó tin: “Con tự ngã dập đầu đến thắt lưng?”
Lâm Tử Lạp cúi đầu, tóc dài che gò má đỏ bừng của cô: “Khi tắm con trượt chân, dập đầu, chuyện đó, con đi lên đây.”
Cô đứng dậy dường như chạy khỏi phòng ăn, rất sợ vú Vu lại hỏi ra chút gì.
Vú Vu thấy bát canh vẫn còn chưa uống xong, hô: “Con ăn no chưa? Còn chưa có ăn xong mà.”
“Con ăn no rồi.”
Lâm Tử Lạp cũng không quay đầu lại, chạy vào phòng đóng cửa lại, cô thở hổn hển, đi vào phòng tắm, xốc áo len lên, quay cái gương nhìn ngang lưng mình, giờ mới nhìn rõ vết tích trên lưng, cô bị Tông Triển Bạch để ở dọc theo nhà tắm, bảo sao cô thấy đau như vậy.
Cô kéo khóa cởi váy ra, sơ vin áo len vào, cô không thể bất cẩn như vậy nữa.
Cô cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng nằm dài trên giường lại không ngủ được.
Cô xuống lầu, vú Vu đang lau bàn, bởi vì cơm tất niên đặt trước ở quán ăn, ở nhà không cần làm, thế nên đều nhàn rỗi.
“Vú Vu, chúng ta cùng đi dạo phố đi.” Nghĩ nhân dịp năm mới, muốn mua thêm vài thứ cho mọi người trong nhà và hai đứa trẻ.