Chương 237:
Lâm Tử Lạp cúi đầu giả vờ không nghe thấy và sắp xếp lại các bản vẽ của mình: “Làm anh chê cười rồi.”
“Không, cô vẽ rất tốt, chắc hẳn cô là một nhà thiết kế rất nổi tiếng nhỉ?” Tuy đó là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
“Không phải.” Lâm Tử Lạp cũng không muốn tiết lộ quá nhiều về bản thân trước mặt anh ấy. Cô hoàn toàn không biết gì về người đàn ông trông rất dịu dàng này cả.
Có thể “xưng bá một phương” cũng không phải người đơn giản gì đâu nhỉ?
“Tôi tin vào ánh mắt của mình.” Bạch Dận Ninh chắc chắn.
Lâm Tử Lạp lật giấy vẽ lại rồi đặt lên bàn, rõ ràng là cô không muốn nói nhiều về vấn đề này.
Bạch Dận Ninh rất tinh mắt, không tiếp tục chủ đề này nữa: “Ở mãi trong phòng rất nhàm chán phải không?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Cũng tạm.”
“Hay tôi dẫn cô ra ngoài tham quan nhé?” Bạch Dận Ninh mỉm cười.
Trên mặt anh ấy vẫn luôn có nụ cười mỉm.
Lâm Tử Lạp định từ chối, nhưng nghĩ đến việc ra ngoài có thể biết thêm về môi trường xung quanh nên đã đồng ý.
“Nhưng chân của tôi…” Lâm Tử Lạp bối rối. Chân cô bị thương nên không thể đi lại, cô cũng không muốn trở thành người què, cô muốn sớm khỏe lại, sau đó sớm trở về.
“Tôi dìu cô.” Bạch Dận Ninh đưa tay ra.
“Để tôi dìu cho.” Tiểu Liễu vội vàng bước tới đỡ Lâm Tử Lạp vì sợ cô sẽ thực sự vịn vào cánh tay của Bạch Dận Ninh: “Tôi đi đứng bình thường, như vậy cô Lâm sẽ thuận tiện hơn.”
Lâm Tử Lạp đương nhiên biết ý đồ của Tiểu Liễu, cô ấy không muốn cô có tiếp xúc thân thể với Bạch Dận Ninh.
Cô cũng rất vui khi được làm việc này, thế là nắm lấy cánh tay của Tiểu Liễu: “Cứ để Tiểu Liễu dìu tôi đi.”
Bạch Dận Ninh liếc nhìn Tiểu Liễu và không nói gì, chỉ lăn bánh xe lăn ra ngoài cửa.
Anh ấy ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Tử Lạp: “Tới phòng sách của tôi trước đi.”
Phòng ngủ và phòng sách của anh ấy đều ở tầng một, cách phòng của Lâm Tử Lạp cũng không xa, đi vài bước là đã đến, anh ấy đẩy cửa vào phòng trước.
Tiểu Liễu dìu Lâm Tử Lạp theo sau, Bạch Dận Ninh nói: “Giúp cô ấy ngồi lên ghế, còn em ra ngoài trước đi.”
Tiểu Liễu rất muốn ở lại, nhưng rõ ràng là Bạch Dận Ninh muốn đuổi cô ấy ra. Mặc dù không muốn, nhưng Tiểu Liễu cũng không dám làm trái lời Bạch Dận Ninh.
Sau khi đỡ Lâm Tử Lạp ngồi xuống ghế, cô ấy đành phải ra khỏi phòng. Khi đóng cửa lại, cô ấy liếc nhìn Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp rất muốn nói với cô ấy rằng đừng lo lắng, cô không có ý gì với Bạch Dận Ninh cả.
Để làm cô ấy yên tâm.
Nhưng vì đang ở trước mặt Bạch Dận Ninh, cô không thể nói ra những lời này, chỉ có thể nhịn lại.
Cửa phòng sách đóng lại, Bạch Dận Ninh đẩy xe lăn đến trước bàn đọc sách và như vô tình hỏi: “Cô đã học vẽ tranh chuyên nghiệp hả?”
“Không hẳn, tôi từng học ở học viện thiết kế thời trang, ở đó đòi hỏi phải vẽ tranh nên cũng coi như là kỹ năng cơ bản.” Lâm Tử Lạp trả lời trôi chảy.
Nhưng trong lòng cô càng tăng thêm cảnh giác đối với Bạch Dận Ninh. Anh ấy rất thông minh, mở đầu chủ đề nói chuyện giữa hai người một cách dễ dàng.
Bạch Dận Ninh cười: “Cô có thích đọc sách không?”
“Thỉnh thoảng thôi.” Cô có rất ít thời gian để đọc sách, thỉnh thoảng cũng chỉ đọc sách liên quan đến thiết kế thời trang.
“Tôi thích nó.” Bạch Dận Ninh nói đầy sâu xa: “Tôi đi lại không tiện, không có bạn bè gì, chỉ có những cuốn sách này có thể làm bạn với tôi.”
Mặc dù anh ấy che giấu rất tốt, nhưng Lâm Tử Lạp vẫn phát hiện ra sự mất mác và chán nản trong giọng nói của anh ấy.
Có ai không để ý đến việc mình không thể đi lại cơ chứ?
Tầm mắt của Lâm Tử Lạp chạm vào kệ sách phía sau bàn đọc sách. Kệ sách được làm bằng gỗ đàn hương đỏ. Nó cao và rộng bằng bức tường và phủ kín phía trước vách tường. Trên kệ được đặt rất nhiều dãy sách khác nhau, có nhiều cuốn Lâm Tử Lạp chưa bao giờ nghe tới tên của nó.