Chương 505:
Lưu Phi Phi nhìn Tô Trạm qua gương, cô ta cắn môi: “Vợ của anh còn đang đợi anh về kìa.”
Nghĩ tới Tần Nhã, trái tim Tô Trạm rung lên: “Em chăm sóc tốt cho bản thân nhé.’
Nói xong anh xoay người đi ra cửa, vừa đi đến cửa.
Xoảng!
Tô Trạm xoay người thì nhìn thấy Lưu Phi Phi ngã ra đất, ly trà cũng lăn lóc dưới đó, anh xoay người đi vào dìu cô ta lên: “Em làm sao vậy?”
Lưu Phi Phi lắc đầu không sao: “Vừa rồi mắt em chợt tối sầm lại, đứng không vững nên ngã xuống.”
“Bác sỹ nói não em bị chấn động nhẹ.” Tô Trạm dìu cô ta ngồi lên ghế.
“Em hơi đói.” Lưu Phi Phi nhìn Tô Trạm: “Anh có thể pha cho em một bát mì rồi đi không?”
Tô Trạm do dự.
“Được rồi, em đường đột quá, em tự đi pha mì cũng được, anh về trước đi.” Nói xong cô ta đứng dậy.
Tô Trạm ấn cô ta xuống: “Anh đi.”
Anh cởi áo khoác ngoài rồi xuống bếp, căn bếp thông bên ngoài, không lớn lắm nhưng rất đầy đủ.
Rừ…rừ…
Đột nhiên chiếc điện thoại trong túi áo của Tô Trạm rung lên.
Lưu Phi Phi nhìn Tô Trạm, anh đang bận dưới bếp nên không nghe thấy tiếng điện thoại reo, cô ta cầm lên rồi nhét vào túi áo của mình: “Em đi vào nhà vệ sinh.”
Tô Trạm không xoay đầu nhìn mà chỉ ừ một tiếng.
Lưu Phi Phi đi đến nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại, cô ta rút điện thoại ra thì thấy hai chữ Tần Nhã hiển thị trên màn hình.
Mắt cô ta trở nên u ám, thì ra vợ của anh tên là Tần Nhã.
Cô ấn nghe điện thoại.
Tần Nhã đứng trước cửa hàng, một tay xách một túi to, một tay nghe điện thoại điện thoại vừa được tiếp thì cô liền nói: “Tô Trạm, anh đang ở đâu thế, đến dón em, em đang đứng ở cửa hàng đợi anh.”
“Chào cô, cô là vợ của Tô Trạm đúng không, anh ấy đang nấu mì cho tôi.”
Ngôn Ngôn……” Trang Kha Nguyệt nắm hai tay lại, trong lòng hơi hoảng lạn, không ngờ Lâm Tử Lạp sẽ đến nhà.
Lâm Tử Lạp không nói, bà cũng biết mục đích hôm nay Lâm Tử Lạp đến.
“Mau ngồi đi.” Lâm Viên Trung đứng bên cạnh nhiệt tình tiếp đón.
Lâm Tử Lạp ngồi xuống, nhìn Lâm Viên Trung: “Nếu con không gả cho Tông Triển Bạch, ba có tái hôn với mẹ con không?”
Biểu cảm của Lâm Viên Trung lập tức thay đổi, nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên: “Con nói gì vậy? Mặc dù ba với mẹ con đã ly hôn, nhưng vẫn còn tình cảm với nhau.”
Lâm Tử Lạp cười lạnh lùng: “Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Lâm Quốc Ân ngồi đối diện Lâm Tử Lạp, tiện tay kéo Trang Kha Nguyệt để bà ngồi bên cạnh.
“Không tin, con hỏi mẹ con đi.”
Lâm Tử Lạp nhìn về phía Trang Kha Nguyệt.
Trang Kha Nguyệt nhìn con gái, ngồi bên cạnh Lâm Viên Trung: “Mẹ vẫn còn tình cảm với ba của con
……”
“Mẹ quên trước đây ông ấy đối xử với mẹ như nào à? Mẹ đã quên Tân Kỳ chết như nào sao?” Lâm Tử Lạp phẫn nội, bị tổn thương thành bộ dạng đó rồi, bây giờ lại nói vẫn còn tình cảm với ông ta?
Lẽ nào vết thương chưa đủ sâu?
Vẫn muốn đến lần nữa?
Tông Triển Bạch nắm lấy đôi bàn tay đang run lên vì kích động của cô.
Lâm Viên Trung ngồi bên cạnh thấy hơi mông lung khó hiểu: “Tân Kỳ là ai?”
Lâm Tử Lạp cười mỉa mai: “Sao vậy, bà ấy không nói cho ba biết……”